Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Một đám người lôi kéo nhau đi đến một địa điểm vui chơi giải trí nào đó, mỗi người đều lôi kéo một cô gái.
Riêng Lương Học Đông là từ chối điều đó, sau đó anh ta nhìn về phía Vũ Linh Đan giống như đang chứng minh anh ta có bao nhiêu trong sạch.Nhưng mà Vũ Linh Đan để ý thấy rằng ánh mắt của Lương Học Đông nhìn về phía cơ thể của mấy người đàn ông khác.
Có vẻ lời của Vũ Hải Yến rất đúng, trong lòng Vũ Linh Đàn đang cảm thấy kinh tởm.AdvertisementVũ Linh Đan không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu rượu, thẳng tới khi cả người hơi ngả xuống, cô mơ hồ nghe thấy Lương Học Đông và mấy người đàn ông khác đang nói chuyện với nhau, dường như còn nhắc tới tên cô.Lúc đó Vũ Linh Đan đang nằm nhoài lên trênbàn, mấy người đàn ông đó bình luận về cô mà không hề né tránh, về sau còn bật lên tiếng cười chế giễu.Có giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Vũ Linh Đan, tâm can cô tựa như bị một mũi dao cử một phát đau đớn không thôi.“Cơ hội tốt như thế mà tổng giám đốc Lương không nắm bắt thì cứ để cho tôi, nhưng mà cũng khó đó” Người đàn ông đó nói.Lương Học Đông cười để giả.“Tôi mà muốn thì còn phải chờ cơ hội à, đợi tới lúc cổ phần vào tay tôi rồi thì loại phụ nữ nào mà chả có.
Trưởng phòng Mã, ông thấy tôi nói có đúng không?Lương Học Đông cười tự tin, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vũ Linh Đan như đang nhìn một đống rác.Cái người là trưởng phòng Mã kia bật cười to, sau đó ông ta đặt một bàn tay lên trên người của Vũ Linh Đan và bắt đầu sờ mó, Vũ Linh Đan giả vàsay sau đó đẩy ra, cô loạng choạng đứng lên; “Tôi đi vệ sinh”“Tôi đi cùng cô”Trưởng phòng Mã bụng phệ kia đứng dậy, dưới con mắt của tất cả mọi người ông ta mỉm cười lộ ra chiếc răng màu vàng.“Không cần đâu, tôi quay trở lại luôn”Vũ Linh Đan nói giọng say khướt, sau đó còn cố ý cười với trưởng phòng Mã, cuối cùng là Lương Học Đông lên tiếng: “Trưởng phòng Mã vội cái gì chứ, cứ để cô ấy đi vệ sinh trước đã, rồi tí nữa sẽ uống rượu với ông.”Vũ Linh Đàn nhìn vào hai mắt của Lương Học Đông, dưới ánh đèn mờ ảo thì thú tính của người đàn ông cũng lộ ra.
Anh ta coi cô như một món hàng mua bán.Về việc có uống tiếp được rượu không thì phải xem hiện tại cô tỉnh táo mấy phần, sợ rằng tí nữa sẽ xảy ra chuyện.Vũ Linh Đan còn chưa đi ra khỏi cửa đã nghe thấy trưởng phòng Mỹ cao giọng nói: “Món hàng tốt như vậy, may là tổng giám đốc Lương không thích.
Vì cơ thể đó tôi nguyện vứt bỏ một số quy định.”Vũ Linh Đan vừa mới bước ra khỏi cửa liền lập tức khôi phục lại bộ dạng thanh tỉnh, cơ thể cô đứng thẳng lên gương mặt mang theo sự lạnh lùng.Ở trong phòng bao vẫn có nhà vệ sinh nhưng mà Vũ Linh Đan vẫn lựa chọn đi ra bên ngoài.
May là không có ai phát hiện ra điều này.
Vũ Linh Đan tìm bừa một người phục vụ, sau đó trực tiếp lạnh giọng nói: “Lập tức chuẩn bị xe cho tôi”Đối phương còn đang định mở miệng hỏi cái gì đó thì Vũ Linh Đan móc trong ví ra một tập tiền nhét vào trong tay đối phương.Mấy phút sau Vũ Linh Đan được phục vụ đưa lên xe, sau khi nói địa chỉ thì xe bắt đầu khởi động rời đi.
Lúc này Vũ Linh Đan mới bắt đầu dựa người vào ghế, tắt nguồn điện thoại đi và thở nhẹ một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...