Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Vũ Linh Đan rất phản cảm với những lời mà Vũ Hải Yến nói vì cô ta lôi cả Trương Thiên Thành vào.
Đối với cô, Trương Thiên Thành không phải là kiểu đàn ông lạnh lùng mà Vũ Hải Yến đang nói, anh ta rõ ràng là loài cầm thú.
Nghĩ đến chuyện suýt chút nữa cô không chạy ra được khỏi phòng thì Vũ Linh Đan lại tức giận.
Cuối cùng, cô ngắt lời Vũ Hải Yến: “Tôi không tin một chữ nào mà cô nói đầu.
Nếu như cố định phá hoại mối quan hệ của chúng tôi thì tôi khuyên cô nên bớt bớt đi”.
“Vũ Linh Đan, chị thực sự không tin những gì tôi nói sao?”
Vũ Hải Yến vô cùng tức giận.
Vũ Linh Đan thì bật cười, cô như vừa nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười.
Cô hỏi lại Vũ Hải Yến một câu: “Vũ Hải Yến, cô nghĩ tôi dựa vào đâu mà tin cô?”
“Chị?”.
Vũ Hải Yến tức giận tiến lên phía trước một bước nhưng lại bị khí thế của Vũ Linh Đan làm cho sợ hãi.
Cuối cùng cô ta lại lùi lại một bước, nhìn
chằm chằm Vũ Linh Đan và nói: “Vũ Linh Đan, chị đừng vội đắc ý.
Tôi sẽ chờ đến ngày chị bị lừa, chị khóc lóc thê thảm.
Đến lúc đó tôi chỉ đứng trên cao nhìn xem kết cục thảm bại của chị thôi”.
“Nếu đã như vậy thì cô cứ chờ mà xem kịch hay đi.”
Vũ Linh Đan không chịu lép vế.
“Chị..”
Ngón tay của Vũ Hải Yến run lên vì tức giận, nếu không phải vì đang có quá nhiều người ở đây thì cô ta đã xông tới để xé nát bộ mặt ngu ngốc của Vũ Linh Đan.
“Tôi không muốn cổ phiếu của bố tôi biến mất một cách không rõ ràng như vậy.
Vũ Linh Đan, chị bị đàn ông lừa cũng không sao vì nó cũng chẳng liên quan đến tôi.
Nhưng tôi sẽ không đứng yên nhìn cổ phiếu bị chị lừa như thế?
“Vũ Hải Yến, cô ăn nói cho rõ ràng, sao cổ phiếu trong tay tôi lại thành lừa đảo mà có được vậy.
Thế còn chỗ của cô thì sao rồi, bán thẳng cho
Vương Kỳ Sơn là hết chuyện rồi sao? Tôi đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đứng đây nói chuyện nhảm nhí với cô”
Vũ Linh Đan tức giận quay người rời đi, Vũ Hải Yến lại đuổi theo.
Trong lúc giằng co, cô ta đã đẩy cô đến một bên của boong tàu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...