Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Vũ Linh Đan mở to mắt, có chút gì đó sợ hãi, cô nhìn Lương Học Đông nhưng không nói được gì.

Quả nhiên, sau đó anh ta cười một cái, xua xua tay nói: “Cô không cần phải căng thẳng quá, giám sát Vũ, kể ra thì tôi có thể ngồi vào vị trí này đều nhờ một phần công lao của cô.

” 
Lương Học Đông vừa nói vừa quay người lại VỖ vào vai cô.

Sau khi nó được, cô nhìn thẳng vào Lương Học Đông, đầy cảnh giác, nói: “Tổng giám đốc Đông, tôi không hiểu ông đang nói gì, nhưng giờ tôi không còn liên quan tới người nhà họ Vũ nữa” 
Lương Đông Học cũng nhìn chằm chằm cô trong một lúc, nụ cười dần tắt trên khuôn mặt.

Sau khi không thấy bất kì sự biến đổi trên khuôn mặt cô, anh ta liền thay đổi giọng, thiện chí nói nghiêm túc: “Tôi muốn có cổ phần của họ Vũ” 

Vừa nói dứt lời, cô cũng cười.

Cô dơ hai tay lên tỏ vẻ bất lực: “Tất cả gia sản của Vũ Toàn Phong đều bị tịch thu, tôi cũng không làm chủ được.

Tuy nhiên, nếu như Tổng giám đốc Đông có bản lĩnh đó thì tôi cũng không ngại” 
Lương Học Đông nheo mắt lại tỏ vẻ khó hiểu, tiếp tục nói: “Mặc dù quyền sở hữu cổ phiếu của Vũ Toàn Phong tạm thời không thể sử dụng, nhưng chỉ cần vốn tài sản khác ở nước ngoài của họ Vũ vẫn được kiểm soát, sau khi trả hết một phần lớn thì vốn sở hữu cổ phiếu vẫn sẽ được bảo lưu” 
Mặc dù cô cười nhưng trong lòng sớm đã cuồn cuộn những cơn sóng.

Như vậy việc Lý Học Đông muốn động chạm tới cổ phiếu nhà họ Vũ không chỉ mới một hai ngày, tất cả mọi thứ anh ta đều biết rất tường tận.

Cô vẫn giả vờ như không biết gì, cười nhạt nói: “Vậy thì đợi sau khi mọi việc được giải quyết xong sẽ có được đáp án, không phải sao?” 
Lương Học Đông cười, anh ta cũng không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh ta cô không thể yên tâm được.


Nếu mọi việc đúng như Trương Thiên Thành nói, vị trí hiện tại của Lương Học Đông không được ổn định, thì việc tăng tỷ trọng vốn chủ sở hữu là cách tốt nhất, không có gì lạ khi anh ấy để ý miếng mỡ báu bở của Vũ Toàn Phong.

Suy nghĩ kỹ càng, e rằng ngay từ đầu Lương Học Đông sớm đã tự sắp xếp mình làm giám đốc dự án, và anh ta cũng có mục đích này trong đó.

Bước vội vàng ra khỏi phòng làm việc của Lương Học Đông, người duy nhất mà cô có thể liên lạc lúc này chỉ có thể là Trương Thiên Thành.

Vũ Linh Đan mở lời muốn vay tiền của Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành ngược lại không hỏi cô cần tiền để làm gì, anh hỏi thẳng có muốn bao nhiều.

“175 tỷ” 
Cô hít một hơi thật sâu nói.

“Nhiều như vậy sao? Có gấp không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui