Cho tới khi một tiếng “ting” vang lên, bên ngoài thang máy vọng tới một hét lên kinh ngạc, lúc này Trương Thiên Thành mới buông Vũ Linh Đan ra, sau đó nắm lấy tay Vũ Linh Đan rời đi mà không hề quan tâm tới ánh mắt của mọi người.
Lúc này, trên màn hình lớn ở phía không xa, đang phát trực tiếp buổi họp báo đính hôn của Phan Bảo Thái.
Vũ Linh Đan dừng bước lại theo ý thức, ánh mắt của Trương Thiên Thành xuất hiện sự lạnh lẽo, cảnh tượng này đối với anh mà nói, cũng chỉ là một vở kịch hài hước mà Phan Bảo Thái tự biên tự diễn mà thôi.
“Vũ Linh Đan!”
Một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt Vũ Linh Đan, sau đó Lê Tuyết Cẩm bước ra từ trong xe,
sau đó cô ta không nói thêm gì, mà giơ tay lên giáng xuống một cái tát.
Trương Thiên Thanh chắn trước mặt Vũ Linh Đan, cái tát đó, giáng một cách chuẩn xác lên khuôn mặt của Trương Thiên Thành.
Ba người ngây người ra cùng một lúc.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Trương Thiên Thành trở nên u ám, dường như ngay cả thời tiết cũng trở nên âm u, Trương Thiên Thành xoa xoa chỗ anh bị tát, lạnh lùng hỏi: “Lệ phu nhân là đang phớt lờ sự tồn tại của tôi sao?”
“Xin lỗi, tổng giám đốc Trương, xin lỗi, tôi thực sự không nhìn thấy anh ở bên cạnh”
Lê Tuyết Cẩm khi nãy còn hừng hực khí thế, trong phút chốc đã không còn khí thế như vừa rồi nữa, cô ta bắt đầu không ngừng xin lỗi.
Trương Thiên Thành đương nhiên không chấp nhận, anh nói với Vũ Linh Đan: “Vừa rồi là cô ta muốn đánh cô, vậy cải tát này, nên do cô đánh trả lai.
"
Vũ Linh Đan nghe xong, nhanh chóng lắc đầu.
Lê Tuyết Cẩm nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này, cũng cứng rắn nói với Trương Thiên Thành: “Tổng giám đốc Trương, nếu như anh vẫn không chịu từ bỏ, vậy tại sao lại không ngăn cản chứ”
“Hai người họ đính hôn, thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Giọng điệu của Trương Thiên Thành vô cùng khinh thường, sau đó anh hỏi ngược lại Vũ Linh Đan, “Tại sao không đánh, sao thế, còn định để người phụ nữ này trở thành vợ tương lai của cô sao?”
“Trương Thiên Thành, anh đừng nói linh tinh”
Vũ Linh Đan phản bác lại theo quán tính.
“Nói linh tinh? Vậy được, cũng để bà già này biết tôi đang nói bậy, nếu tát cái này, thì mọi chuyện sẽ kết thúc, hay là, cô muốn tôi đánh giúp
Cô?"
Trương Thiên Thành đan hai tay vào nhau, cười như không cười.
Lê Tuyết Cẩm lùi ra phía sau hai bước theo ý thức, Vũ Linh Đan không dám đánh cô, nhưng cô không dám bảo đảm rằng Trương Thiên Thành cũng không dám đánh cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...