Mất Rồi Xin Đừng Tìm
"Hai anh dừng tay cho tôi!"
Cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn nâng cao giọng nói với hai người đàn ông đang đánh nhau.
Hai người đàn ông vốn đang đánh nhau túi bụi cuối cùng
cũng tách ra, đồng thời nhìn Vũ Linh Đan, dường như muốn cô nói một lời công bằng.
Vũ Linh Đan không để ý đến màu trên mặt Trương Đức Phú, kéo tay Phan Bảo Thái rồi thản nhiên nói: "Chúng ta đi thôi"
"Linh Đan."
Hai người đàn ông đồng thời kêu lên.
"Em đừng đi"
Trương Đức Phú bối rối, mà Phan Bảo Thái lại hung ác nói: "Không thể bỏ qua cho tên này như vậy được."
"Đủ rồi!"
Bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của Vũ Linh Đan là lửa giận đã sớm không kềm chế được, mắt thấy hai người đàn ông này lại muốn đánh nhau ở trước mặt mình, cô quay đầu lại nói với Trương Đức Phú và Lương Học Đông: "Tôi từng đi ra ngoài với Trương Đức Phú là thật.
Nhưng thứ nhất, tôi là bị Trương Đức Phú bắt đi, thứ hai là tôi phải nói cho rõ ràng với Trương Đức Phú.
Những lời Trương Đức Phú nói khi nãy hoàn toàn không hề tồn tại."
"Mặt khác, tôi cũng định đính hôn với Phan Bảo Thái, chậm nhất là sáng sớm ngày mai các anh sẽ có thể nhận được tin tức, tôi hi vọng những lời đồn này dừng lại đúng lúc trước mặt
Tổng giám đốc Thái và Tổng giám đốc Phú."
Vũ Linh Đan nói xong thì đi ra ngoài trước.
Phan Bảo Thái chỉ tay vào Trương Đức Phú, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Tốt nhất là cậu cẩn thận đó, đơn đặt hàng và hợp đồng hợp tác với Á Đông còn chưa ký đầu.
Nếu như không muốn vị trí cậu mới vừa ngồi lên sụp đổ ngay tức khắc thì tốt nhất đừng chọc tôi"
"Nếu để cho Vũ Linh Đan biết anh dùng cách gì khiến Trương Thiên Thành rơi đài, e rằng cuộc sống của anh cũng sẽ không tốt đâu."
Trương Đức Phú nheo mắt, không hề sợ hãi mà uy hiếp ngược lại, hiển nhiên ba người này vì muốn kéo Trương Thiên Thành xuống đài mà không có một ai là sạch sẽ.
Quả nhiên Phan Bảo Thái nghe vậy lại vô thức nhìn ra ngoài cửa, chỉ tiếc Vũ Linh Đan đã sớm đi xa.
Phan Bảo Thải hạ giọng xuống, lạnh giọng cảnh cáo: "Tốt nhất là cậu nên nói chuyện cẩn thận cho tôi."
"Như nhau thôi."
Trương Đức Phú không cam lòng yêu thế: "Tôi cũng từng nói với anh rằng Vũ Linh Đan là người phụ nữ của tôi, anh nên đàng hoàng một chút đi."
"Vậy chúng ta cứ đợi xem."
Phan Bảo Thái hung hăng nói một câu rồi vội vàng đuổi theo.
Bên ngoài nhà hàng, Phan Bảo Thái giữ lấy Vũ Linh Đan rồi liên tục nhận sai, đáng tiếc Vũ Linh Đan hoàn toàn không muốn
nghe.
“Mới vừa rồi...!mới vừa rồi em nói đính hôn là thật sao?"
Trước mắt, đây mới là vấn đề Phan Báo Thái quan tâm nhất.
Thấy Vũ Linh Đan không nói gì thì mặt mày Phan Bảo Thái hớn hở, trở nên kích động hơn: "Vậy thì thật quá tốt, Linh Đan, anh biết em sẽ đồng ý mà."
Anh ta nói xong thì bắt đầu moi móc trong túi, nhưng nửa ngày cũng không lấy ra được gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...