Mất Rồi Xin Đừng Tìm
“Trương Đức Phú, cậu muốn làm gì?” Vũ Linh Đan nhíu mày, cô chất vấn Trương Đức Phú.
Khóe miệng Trương Đức Phú nhếch lên một nụ cười thần bí khó lường, cậu ta không giải thích với Vũ Linh Đan mà đẩy thẳng cố lên xe.
Nhìn thấy Vũ Linh Đan chần chờ thì Trương Đức Phú lập tức nâng người cô lên nhét vào trong xe.
Sau đó, cậu ta khởi động xe.
Cùng lúc đó, điện thoại của Vũ Linh Đan vang lên, vẻ mặt Trương Đức Phú chợt biến đổi, dường như cậu ta đang nghĩ đến điều gì đó nên thuận tay cầm điện thoại của Vũ Linh Đan lên, huơ tay nói: “Tôi sẽ tạm giữ chiếc điện thoại này nhé”
“Trương Đức Phú, rốt cuộc cậu muốn làm gì, cậu cho rằng làm vậy thì sẽ khiến tôi trở về bên cạnh cậu sao?” Vũ Linh Đan giữ vững tinh thần, nhân lúc Trương Đức Phú còn một chút lý trí thì chất vấn cậu ta.
Quả nhiên, Trương Đức Phú chợt sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó cậu ta lại quay trở về với vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt ánh lên sự âm u và lạnh lẽo.
Trương Đức Phú không nói một lời mà chỉ khởi động xe, tốc độ phóng trên đường hiện tại ít nhất là han 120km/h.
Thời gian dần trôi qua, cảm giác bất an trong lòng Vũ Linh Đan càng lớn, đây không phải là lần đầu tiên Trương Đức Phú điên cuồng như thế này.
Cô rất hiểu tính tình cậu ta, mới nấy cô vừa thẳng thắn nói chuyện của mình với Phan Bảo Thái, sao Trương Đức Phú có thể cam tâm được?
Vũ Linh Đan nhìn cảnh sắc lướt nhanh như bay qua khung cửa xe, cũng may vẫn còn trong nội thành nhưng muốn nhảy xuống xe là chuyện bất khả thi.
Vũ Linh Đan cử động cổ tay một chút, cô phát hiện dù có kẻ hở nhưng chỉ dựa vào một mình cô thì không thể nào cởi trói được.
Sắc mặt của Trương Đức Phú vẫn âm trầm như cũ, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào.
Vũ Linh Đan dần dần bình tĩnh lại, cô thầm nghĩ thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Qua một hồi lâu nhưng Trương Đức Phú vẫn không nói gì mà chỉ lái chiếc Mercedes-Benz vào nhà họ Trương, cả người cô vặn vẹo ở ghế phó lái.
“Trương Đức Phú, cậu dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Trương Đức Phú, cậu muốn về nhà thì hãy thả tôi xuống trước đi đã.”
“Trương Đức Phú, tôi muốn xuống xe"
Sau khi quản gia mở cửa thì Trương Đức Phú lái xe vào, sau đó cậu ta đưa chìa khóa cho quản gia, còn mình thì mở cửa lỗi Vũ Linh Đan xuống xe.
Vũ Linh Đan bị cưỡng ép đi theo, ngay cả quản gia cũng đứng một bên nhìn đến mức trợn mắt hả mồm, lắp bắp nói: “Cậu hai, cậu...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...