Đời người có thể có bao nhiêu lần sáu năm đây, nếu không phải Lê Tuyết Cầm ngăn cản thì cô và Phan Bảo Thái đã sớm bên nhau rồi.
Nghĩ đến đã thấy có lẽ sẽ rất hạnh phúc!
Suy nghĩ một lúc, Vũ Linh Đan cười khổ một tiếng, nước mắt cứ tuôn ra.
Trương Thiên Thành đóng hòm thuốc lại bộp một tiếng, sau đó dùng sức kéo mặt Vũ Linh Đan qua rồi bắt đầu bôi thuốc cho cô.
"Cho dù bây giờ cô có thích Phan Bảo Thái lần nữa thì tôi nói cho cô biết, Vũ Linh Đan, quá khứ đã qua rồi, sáu năm trước hai người không đến được với nhau thì sáu năm sau hai người vẫn không đến được với nhau đâu.
"
"Sáu năm trước có Lê Tuyết Cầm ngăn cản, còn bây giờ có
tôi.
"
Anh nói xong thì nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, bàn tay nắm lấy cằm cô hơi dùng sức, ép buộc Vũ Linh Đan phải nhìn mình.
Vũ Linh Đan không nói gì, cổ họng phập phồng một cách khó khăn.
"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cô vừa để tôi xem một màn kịch thì bây giờ tốt nhất là cô để tối bồi thuốc cho cổ đi"
Trương Thiên Thành cảnh cáo cô.
Nhưng Vũ Linh Đan sớm đã quyết định rời xa Trương Thiên Thành, lúc anh buông tay ra, cô lập tức dùng sức đẩy ra anh ra,
sau đó nhảy sang một bên.
Trương Thiên Thành bị đau nhíu mày lại, nhìn dáng vẻ cảnh giác của Vũ Linh Đan, anh càng giận dữ hơn.
Thì ra người phụ nữ này vẫn không biết tốt xấu.
"Trương Thiên Thành, tôi cảm ơn vì hôm nay anh đã giúp tôi nhưng tôi nói rồi, tôi không muốn có có bất kỳ dây dưa rễ má nào với anh nữa, tôi và Phan Bảo Thái bên nhau là chuyện không ai có thể thay đổi được.
Bây giờ mời anh đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.
"
Vũ Linh Đan lên tiếng nói, gương mặt không hề có biểu cảm gì, ngón tay cô chỉ thẳng ra cửa.
Lê Tuyết Cầm xuất hiện không nằm ngoài dự đoán của cô, hơn nữa mọi chuyện kết thúc rồi, Vũ Linh Đan cũng nhẹ nhõm.
Giống như sáu năm trước, không ai có thể ngăn cản được quyết định của mình, cho dù là Trương Thiên Thành cũng không được!
Bàn tay Trương Thiên Thành vẫn đang cầm bông y tế, anh ngồi một chỗ không nhúc nhích, cứ nhìn cô như nhìn một đứa bé đang quấy rối, trong ánh mắt có chút tự giễu.
“Ngồi xuống đi, tôi bôi thuốc cho cô"
Trương Thiên Thành bình tĩnh nói lại lần nữa.
Đáng tiếc Vũ Linh Đan vẫn đứng đó, cơ thể cô run rẩy không ngừng, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Sự tức giận trong mắt Trương Thiên Thành càng lúc càng tăng lên, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vũ Linh Đan khóc vì người đàn ông khác.
Cho dù bây giờ mình đang ở ngay trước mặt cô, cô vẫn nghĩ đến người đàn ông khác.
Trương Thiên Thành nắm chặt bông y tế trong tay, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, cuối cùng anh cắn răng nói: "Vũ Linh Đan, cô biết hậu quả nếu có chọc giận tôi mà"
"Trương Thiên Thành, anh chết đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...