Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Người này không có thiện ý.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Vũ Linh Đan nhưng cô mau chóng giấu đi cảm xúc của mình, im lặng đứng ở cửa gật đầu, cũng không có ý mời đối phương vào nhà.
“Tôi là mẹ của Phan Bảo Thái, có một vài lời tôi muốn nói
riêng với cô.
Nhà cô không còn người khác chứ?”
Nói xong, Lê Tuyết Cầm lập tức nhìn thoáng qua bên trong, bộ dáng tỏ vẻ hoài nghi tác phong nhân phẩm của Vũ Linh Đan.
“Chỉ có một mình tôi, nhưng mà muốn nói gì cứ nói thẳng ở bên ngoài đi.”
Vũ Linh Đan nhớ lại đến kia Lê Tuyết Cầm đã sỉ nhục cô là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga trước mặt rất nhiều người, mắng cô là một đứa con hoang, đời này không cách nào xứng đối với Phan Bảo Thái.
Trái tim Vũ Linh Đan lập tức đập thình thịch, bởi vậy mà thái độ của cô với bà ta rất lạnh nhạt.
Thậm chí Vũ Linh Đan còn đoán được Lê Tuyết Cầm đã biết cô và Phan Báo Thái kết giao nên lại tìm đến đây một lần nữa.
Cô không biết Lê Tuyết Cầm tìm được nhà cô bằng cách nào nhưng cô khẳng định chắc chắn rằng Lễ Tuyết Cầm chỉ muốn tái diễn lại một màn sỉ nhục cách đây sáu năm trước mà thôi.
Bởi vậy, Vũ Linh Đan đứng ở cửa, không hề có hành đồng chứng tỏ muốn tránh ra.
Lê Tuyết Cầm nhíu mày, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng không thể nào che giấu được vẻ tang thương và độc ác trong ánh mắt.
“Vũ Linh Đan, cô xác định muốn đứng ở cửa để cho tất cả mọi người cùng nghe sao? Hay là trong phòng cố giấu cái thứ
người không ra người vật không ra vật, ví dụ như đàn ông?”
Ánh mắt của Lê Tuyết Cầm vẫn tiếp tục nhìn thăm dò sau lưng Vũ Linh Đan, lời nói cũng càng thêm khó nghe.
“Thưa bà, nếu như bà muốn tôi chia tay với Phan Bảo Thái, vậy thì tôi đã biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi ngủ đây.”
Vũ Linh Đan ngáp một cái, sau đó tỏ vẻ phải đóng cửa lại ngay.
Lê Tuyết Cầm thừa cơ lách nửa người vào trong, sau đó bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn nói: “Vũ Linh Đan, nếu cô đã đoán được mục đích tôi đến đây hôm nay, vậy phiền cô rời xa con trai tôi giống như sáu năm trước.”
Đáy mắt Vũ Linh Đan hiện lên nhiều một chút thương hại.
Nếu bà ta không nhắc đến chuyện sáu năm trước, có lẽ Vũ
Linh Đan còn có thể đối xử với bà ta như là một người mẹ bình thường.
Dù sao tính theo thân phận của cô, đúng là rất khó làm cho người lớn chấp nhận.
Nhưng sau năm trước, cô đã làm sai chuyện gì chứ? Vũ Linh Đan im lặng không nói.
Ánh mắt sắc bén của Lê Tuyết Cầm nhìn chằm chằm đánh giá Vũ Linh Đan, có lẽ làm sao cũng không ngờ rằng Vũ Linh
Đan của sáu năm sau đã sớm không còn yếu mềm như lúc trước, tùy ý để mặc bà ta nhào nặn.
Trong lòng Lê Tuyết Cầm hơi hoảng loạn, nhưng lại không hề sợ hãi.
Tựa như sáu năm trước, bà ta có thể chia rẽ hai người, vậy thì bây giờ nhất định cũng có thể.
Sau đó, Vũ Linh Đan lạnh nhạt hỏi một câu: “Phan Báo Thái biết bà đến đây không?”
Trong mắt Lê Tuyết Cầm xẹt qua một tia lo sợ, tối hôm qua sau khi Phan Báo Thái đi, điện thoại vẫn luôn không liên lạc được.
Bây giờ Phan Chí Trung còn nằm bệnh viện, nhưng Phan Báo Thái vẫn không thấy bóng dáng đầu.
Tối hôm qua Phan Bảo Thái đã kích động như vậy, nếu để cho anh ta biết bà ta đến tìm Vũ Linh Đan, vậy thì còn không cãi nhau to với bà ta được sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...