Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Một câu này đã hoàn toàn đánh nát những ảo tưởng trong đầu Phan Bảo Thái.
Cả người anh ta trở nên mềm oặt, hai mắt
vô thần nhìn đăm đăm về phía trước, không có ý thức.
Có lẽ sự tồn tại của anh ta chính là một sự trừng phạt.
“Nơi này là bệnh viện, làm phiền các vị giữ yên lặng”
Trên hành lang vang lên giọng nói nhắc nhở đầy bất mãn của y tá, nhưng khi cô ta nhìn thấy người đàn ông quỳ trên mặt đất thì cũng hơi sửng sốt.
Tiếp theo, nữ y tá nhìn thấy người đàn ông từ từ đứng dậy.
Dường như trên mặt anh ta vẫn còn vương chút nước mắt, ánh mắt vô hồn, cả người lững thững đi thẳng về phía trước.
Lê Tuyết Cầm muốn giữ Phan Báo Thái lại nhưng mà bà ta không có sức lực ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phan Bảo Thái từ từ rời khỏi mình.
Bà ta hét to lên: “Phan Bảo Thái, con đang muốn chọc mẹ tức chết à? Bố con còn chưa tỉnh lại, mẹ thấy mẹ cũng sắp đi theo ông ấy rồi!”
Than trời trách đất, hình tượng giống hệt một người phụ nữ đanh đá.
Y tá không nhịn được khẽ nhíu mày, nhìn cách ăn mặc không giống như người vô văn hóa, thế mà lại làm ra loại chuyện này, nghĩ thế nào cũng thấy khó hiểu.
Y tá lại nhìn sang Phan Bảo Thái rồi giúp anh ta ấn thang máy, có một người mẹ đanh đá như vậy, bỗng nhiên cô ta cảm
thấy có hơi đồng tình với Phan Bảo Thái.
Y tá hỏi: “Anh có cần giúp đỡ không?”
Phan Bảo Thái vô cảm lắc đầu rồi nhắm hai mắt lại, không nói gì..
Ra chương nhanh nhất tại -- Тгum Truуen.
мE --
Ra khỏi bệnh viện, Phan Bảo Thái hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy hơi đau đầu nên đã ngồi xuống trước cửa.
Không thể bỏ mặc bố được.
Hoàn cảnh Châu Thiên càng lúc càng nghiêm trọng, mà Vũ Linh Đan không hề biết một chút gì về chuyện này.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Lê Tuyết Cầm đến gõ cửa nhà cổ, Vũ Linh Đan mới gặp được bà ta.
Vũ Linh Đan nhíu mày, vẫn chưa nhận ra Lễ Tuyết Cầm: “Xin hỏi.”
"Cô có phải là Vũ Linh Đan không?" Vũ Linh Đan còn chưa kịp nói xong, đổi phương đã đánh giá từ trên xuống dưới cô, ngay sau lộ ra vẻ mặt chán ghét, nói năng lỗ mãng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...