Mất Rồi Xin Đừng Tìm
"Mọi người không cần thảo luận, chuyện chiều hôm nay không phải công ty chúng ta có vấn đề gì với ngân hàng mà là vấn đề do tôi"
Phan Bảo Thái không để ý đến việc Phan Chí Trung tức giận và mọi người chỉ trích, đi thẳng lên đài, hai tay đút túi, mặt không chút thay đổi nói.
Phía dưới lại chụm đầu dựa tai, truyền ra tiếng xì xào bàn
tán.
.
truyện kiếm hiệp hay
Sau khi Phan Chí Trung biết Phan Bảo Thái không tới để phá thì thái độ mới dịu xuống chút, nhưng ánh mắt vẫn có ý trách,
"Con muốn làm cái gì, nhanh đi ra ngoài".
Phan Bảo Thái nhìn thoáng qua Phan Chí Trung với ánh mắt sâu xa, sau đó lớn tiếng nói không hề e dè: "Bố, không phải trước đây bố vẫn luôn muốn con tiếp nhận Châu Thiên sao? Lúc trước là con không hiểu chuyện, không hiểu sự khổ cực của bố cho nên mới buông thả.
Hôm nay con tới đây là muốn tỏ thái độ của con".
Phan Chí Trung lập tức ngạc nhiên há to miệng, quên mất cả nói chuyện.
Phan Bảo Thái thấy vậy không khỏi cười cười.
Nếu như thân thể Phan Chí Trung khỏe mạnh hơn chút thì có lẽ anh ta sẽ chọn cách khác để nghênh chiến, nhưng bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Chiến tranh trên thương trường thì lấy cách của thương trường để giải quyết.
Rất hợp lý và cũng rất công bằng.
Có cổ đông dưới đài ngồi không yên, thật ra thì vừa rồi mọi người thảo luận về vị trí của cổ đông nhiều hơn là tìm cách giải quyết vấn đề.
Thân thể Phan Chí Trung không tốt, nhưng trong công ty còn có rất nhiều cổ đông có thân thể khỏe mạnh, hôm nay nửa đường lại xuất hiện một kẻ ngáng chân, ai mà phục.
"Tổng giám đốc Trung, ông nói một lời đi, chẳng lẽ lại để cho thằng nhóc kia làm loạn cái công ty lớn thế này?"
Một cổ đông trẻ tuổi không kiềm chế được dẫn đầu kêu la.
Rất nhanh, những người trước đó không dám lên tiếng cũng lục tục nói chuyện theo.
"Đúng đó, đây là công ty, không phải là xí nghiệp tư nhân của nhà họ Phan các ông, làm gì có chuyện con trai thế chức bố.
"
"Tôi nghe nói mới từ nước ngoài về, hơn nữa còn làm thiết kế, cậu chơi thì cứ chơi đi, đến công ty khoe khoang năng lực làm cái gì?"
Phan Bảo Thái vô cảm với mấy ý kiến trái chiều kia, anh ta
đã sớm nghĩ tới chuyện mình sẽ không thuận lợi đảm nhiệm chức vụ, đúng lúc anh ta cũng có thể thừa dịp nguy cơ lần này củng cố địa vị của mình ở công ty.
Phan Chí Trung bên cạnh cũng tức giận họ khù khụ, tay nắm chặt ngực mình, nửa ngày nói không ra lời nào.
"Đều im lặng hết đi.
"
Phan Bảo Thái cau mày tỏ mấy phần uy nghiêm.
Mọi người chỉ im lặng trong chốc lát, nhưng một giây sau phòng họp lại ồn ào lần nữa, phát ra từng đợt chê cười.
"Khụ khụ!"
Phan Chí Trung chống người kiên trì muốn đứng lên, Phan Bảo Thái vội vàng đi đến đỡ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...