Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Người đàn ông này, chỉ vừa liếc mắt đã có thể suy đoán nội 
tâm người khác rồi sao.

Cho dù nhận được lời đảm bảo của Trương Thiên Thành, thế nhưng cô vẫn không cách nào yên tâm được.

Vì vậy, chỉ đành phải yên lặng.

Trương Thiên Thành cười khẽ, khóe miệng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó tiếp tục nói: “Sao vậy, không tin tôi à? Xem ra cô không hề tin tưởng vào bản thân mình, cũng giống như việc nắm lấy chứng cớ của Vũ Phong Toàn trong tay mà không làm gì cả.

Nếu như người khác không hiểu cô, còn tưởng rằng có động lòng trắc ẩn với Vũ Phong Toàn đấy!  “Tôi không có”.


Vũ Linh Đan mở miệng phản bác.

Thậm chí, khi đối mặt với Trương Thiên Thành, trong ánh mắt cô thoáng qua một chút lạnh lẽo: “Tôi biết chuyện của Vũ Phong Toàn là do anh làm, cho dù anh có mục đích gì thì tôi cũng sẽ không cảm ơn anh đầu, bởi vì anh đã khiến tôi bỏ lỡ cơ hội bảo thù cuối cùng” 
“Hai năm này, Vũ Phong Toàn sẽ không ra ngoài được, bên phía Nguyễn Kim Thanh cũng sẽ gặp báo ứng.

Nói thật, nếu như cô thật sự muốn đoạt lại Bạch Đằng, tôi không ngại giúp cô một tay” 
Trương Thiên Thành tiếp tục nói.

Khóe miệng Vũ Linh Đan khẽ nhếch lên: “Là giúp tôi hay là giúp Á Đông? 
Trương Thiên Thành hơi sửng sốt, nụ cười lập tức thu lại.


Anh chưa hề nghĩ đến điều này.

Vũ Linh Đan hoàn toàn đã lấy bụng tiểu nhấn so lòng quân tử.

Nếu như ngay cả chút độ lượng kia mà Lương Học Đông cũng không có, vậy thì Bạch Đằng chắc chắn sẽ không thể đi xa hơn được nữa.

Đến lúc đó không cần đến cô, cũng sẽ có người khác kéo anh ta xuống ngựa.

Trương Thiên Thành chỉ đang nghĩ nhiều mà thôi.

“Tôi đi lên trước, hôm nay trò chuyện với anh thật không thú vi gi ca.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui