Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Dĩ nhiên, Vũ Linh Đan cũng không xen vào chuyện của Phương Lâm Thiên.
Cho dù là bị vu khống thì chờ một thời gian khi tiếng gió qua đi, muốn ra ngoài cũng không phải là việc khó.
Ngược lại hình như Vũ Hải Yến rất để ý đến Phương Lâm Thiên, chuyện này càng thú vị hơn.
Vũ Linh Đan đến công trường, bởi vì chuyện này gây ra ồn ào quá lớn nên ngày hôm nay cả công trường đều uể oải.
Thế nhưng vẫn có người sáng mắt khi nhìn thấy Vũ Linh Đan đi đến:
“Giám đốc Đan, cô biết chúng tôi bị oan có đúng không?"
Vũ Linh Đan mang theo cảm xúc phức tạp gật đầu với bọn họ.
Cô không đành lòng nhìn thấy hi vọng trong mắt đối phương tan biến.
Nhưng nếu bị tra ra có vấn đề, vậy thì không chỉ đơn giản là bị hãm hại, cô nhất định phải tìm ra rốt cuộc chỗ nào xuất hiện vấn đề.
Vũ Linh Đan bảo đảm với mọi người:
"Lần này tôi đến chính là muốn điều tra rốt xem cuộc sau lưng chúng ta đã xảy ra vấn đề gì, cho nên hi vọng mọi người cho tôi một chút thời gian.
"
"Vậy rốt cuộc phải bao lâu? Chúng tôi còn chờ làm việc để kiếm tiền nữa"
Có người hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Vũ Linh Đan cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nếu như ngay cả cô cũng không bình tĩnh thì mọi người đều sẽ không yên lòng, Vũ Linh Đan lập tức suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhiều
nhất một tuần là tốt nhất định có thể tra ra được!"
Công nhân dần dần tản đi, ánh mắt Vũ Linh Đan cũng từ từ ảm đạm.
Cô đã có chuẩn bị trước khi bản vẽ bị hủy sạch, cô cũng đã sớm kiểm tra ở nhà, lúc đưa ra từ tay mình thì chắc chắn không có vấn đề.
"Vũ Linh Đan, con cho rằng con tìm được chứng cớ là có thể làm gì bố sao? Con đừng quên bây giờ là con cầu xin bố đấy.
"
Cảm xúc của Vũ Linh Đan trầm xuống: "Nếu để cho con biết làm loạn nửa ngày chỉ là do Tổng giám đốc Toàn tự biên tự diễn, vậy đương nhiên con sẽ không điều tra nữa.
"
"Cũng không thể nói như vậy, vấn đề thật sự tồn tại nhưng bố cũng có thể tìm người giải quyết, con không cần phải quan tâm".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...