Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Nói thật ra thì ngay từ lúc Vũ Linh Đan còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhìn qua phong cảnh trước mắt một lần rồi.
Bây giờ nhìn phản ứng của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành chỉ cảm thấy buồn cười.
“Xoay người.
”
Vũ Linh Đan ra lệnh.
Trương Thiên Thành vẫn giữ vững tư thế như trước mà không động đậy, nhìn ánh mắt tức giận đó, Trương Thiên Thành hơi cong môi lên, nhìn cô với ánh mắt cực kỳ phức tạp, giễu cợt: “Cô chắc chắn không phải là bản thân cô đang dụ dỗ tôi đó chứ?”
Dụ dỗ?
Hai từ nổ tung ở trong đầu Vũ Linh Đan.
Nếu Trương Thiên Thành không túm mình thì khăn tắm có thể rơi sao? Cô chưa nói anh chơi mình thì thôi, tại sao người đàn ông này có thể vô sỉ đến mức đó chứ?
Vũ Linh Đan vừa tức vừa xấu hổ, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, cuối cùng ngồi xổm xuống che phong cảnh trước mặt rồi vọt dậy, đứng đối diện nói với Trương Thiên Thành:
“Trương Thiên Thành, anh đang nghĩ gì thế, là trợ lý của anh kêu tôi tới chăm sóc Coco, không ngờ các anh đều là đồ lừa gạt.
”
Một câu cuối cùng, Vũ Linh Đan hoàn toàn giảm thấp giọng xuống, thấp đến mức chỉ một mình mình mới có thể nghe thấy.
Trương Thiên Thành gật đầu, không phủ nhận.
Sau đó, Trương Thiên Thành lại nói: “Nhưng tôi cũng không kêu cô ban ngày ban mặt vào trong phòng ngủ của tôi tắm.
”
Vũ Linh Đan nhanh chóng đẩy người ra, che cái khăn tắm sớm đã không giấu được người vội vàng xuống lầu, Trương Thiên Thành nhướng mày, lại nhìn bóng người đã chạy như bay xuống chỉ trong mấy giây, khóe miệng khẽ giật giật.
Người phụ nữ này không biết thân thể của anh hấp dẫn phụ nữ thế nào sao?
Trương Thiên Thành cúi đầu nhìn cơ ngực to khỏe của mình giống như tự luyến, lại lắc đầu, đúng lúc điện thoại di động vang lên, khóe miệng Trương Thiên Thành thoáng qua vẻ khinh miệt, đợi lát nữa sẽ tính món nợ này.
Khơi dậy ngọn lửa trong anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?
“Ừ, nói đi…”
Trương Thiên Thành nhận điện thoại, khôi phục vẻ bình thường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...