Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Chiều hôm đó, Vũ Linh Đan đã nộp đơn xin từ chức.

Vũ Phong Toàn tức giận để lên bàn, hỏi thư ký cô đi đâu.

Thư ký cúi đầu, không dám thở mạnh: “Giám đốc Vũ nộp đơn xong đã đi rồi.”
“Cái gì?” Đầu óc Vũ Phong Toàn như ù đi.

Vũ Linh Đan hoàn toàn không để mắt tới mình sao? Thế là ông ta trực tiếp ném đơn xin từ chức vào thùng rác.

Cho dù không cho cô làm việc, cô cũng đừng hòng thoát khỏi Vũ thị.

Bên phía Vũ Phong Toàn không trả lời, Vũ Linh Đan đành phải gọi điện thoại cho ông ta.

Thấy Trần Tuyết Nhung đang bận bịu trong bếp, cô cố ý trốn ra ban công, nhỏ giọng gọi điện thoại.

“Hừ! Chẳng qua là từ chức Giám sát của con thôi, thế mà con lại giận dỗi không muốn làm việc nữa à?” Vũ Phong Toàn giành trước trách móc.


Người đã vô liêm sỉ đến mức này thì đúng là hết thuốc chữa.

May mà Vũ Linh Đan đã lĩnh giáo nên không có gì phải kinh ngạc.

Cô nói thẳng: “Nếu con đã không có việc gì làm ở Vũ thị thì đương nhiên sẽ không cầm tiền lương của Vũ thị mà không làm gì.

Hơn nữa con nghĩ phải từ chức thì mới có thể điều tra rõ nội tình.”
“Nội tình gì? Chẳng phải bố đã nói cứ đổ hết lên đầu Trương Thiên Thành là được sao? Hay là Trương Thiên Thành không muốn giúp con, lúc trước con lừa bố?” Nghĩ đến đây, Vũ Phong Toàn càng tức giận.

“Không phải.” Vũ Linh Đan bình tĩnh đáp: “Con chỉ muốn điều tra rõ, rốt cuộc là kẻ nào đang bày trò sau lưng.”
“Điều tra rõ thì có ích gì? Bây giờ còn ai tin con nữa? Chỉ có Trương Thiên Thành mới giúp được con.” Vũ Phong Toàn không kiên nhẫn ngắt lời Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan tạm dừng một chút, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi nhếch môi cười: “Nếu con nói chuyện này con đã điều tra xong rồi, liên quan tới đứa con gái cưng của bố…”
“Láo toét!” Vũ Phong Toàn lại quát lên.

Vũ Linh Đan thấp thoáng nghe thấy tiếng đập bàn, sau đó Vũ Phong Toàn nói: “Bố bảo con chấm dứt điều tra ngay bây giờ, con đã nghe thấy chưa?”
Vũ Linh Đan nhếch môi.


Thái độ của Vũ Phong Toàn hơi khác thường, chẳng lẽ ông ta đã biết gì đó?
“Nhưng chuyện này liên quan tới danh dự của con.

Nếu con có thể chứng minh con bị oan thì đáng lẽ bố phải mừng cho con mới đúng.” Vũ Linh Đan cười trào phúng.

“Vũ Linh Đan, con chê nhà họ Vũ chúng ta mất mặt chưa đủ nhiều hay sao? Bố không quan tâm ai muốn hãm hại con, tóm lại từ giờ trở đi, con phải dừng việc điều tra lại ngay!” Vũ Phong Toàn nổi giận ra lệnh.

“Tại sao?” Vũ Linh Đan hỏi lại.

“Không tại sao hết.

Nhà họ Vũ chúng ta không thể mất mặt thêm nữa, nếu con không thể liên lạc với Trương Thiên Thành thì bố sẽ đích thân ra tay.” Vũ Phong Toàn nói.

“Không!” Vũ Linh Đan từ chối, sau đó cúp máy.

Thấy Trần Tuyết Nhung đã bưng đồ ăn ra bàn, Vũ Linh Đan không khỏi xấu hố, nhưng chỉ có thể nói với Trần Tuyết Nhung: “Mẹ, tối nay mẹ ăn trước đi, con phải ra ngoài một chuyến.”
“Trễ thế này rồi…” Trần Tuyết Nhung hơi lo lắng.

“Không sao đâu, chuyện công việc ấy mà.

Gần đây con hơi bận.” Vũ Linh Đan nói dối thiện ý, sau đó cười cầm áo khoác đi ra ngoài, Trần Tuyết Nhung đi theo dặn dò: “Thế con nhớ ăn chút gì đó đi, đừng bị đói.”
“Con biết rồi.” Vũ Linh Đan xoay người phất tay, cảm giác có người quan tâm thật tuyệt, khiến tâm trạng của Vũ Linh Đan cũng trở nên vui vẻ hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui