Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Cuối cùng, Vũ Linh Đan vẫn mở cửa, nhưng không nhìn Trương Thiên Thành một lần mà trực tiếp ngồi vào sofa.
Sau đó Trương Thiên Thành cũng ngồi xuống, nhìn lướt qua chung quanh, vắt chân lên gõ sofa nói: “Căn nhà này cũng được đấy.”
Vũ Linh Đan lập tức cảnh giác, dùng ánh mắt cảnh cáo Trương Thiên Thành đừng nói lung tung.
Trương Thiên Thành nhướng mày, anh muốn nói gì, hai người đều biết rõ.
Đơn giản là căn nhà này Vũ Linh Đan đã đền bù cho anh, tính ra thì anh mới là chủ của căn nhà này.
“Tổng giám đốc Trương, mời cậu uống nước.
Vừa rồi cảm ơn cậu.”
Trần Tuyết Nhung bưng hai ly nước chanh từ trong nhà bếp đặt trước mặt hai người.
Vũ Linh Đan vội nói: “Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi.”
“Không sao đâu, mẹ không mệt.” Trần Tuyết Nhung cười khẽ.
Có thể thấy lúc bà cụ đến đây, bà còn hơi bồn chồn, nhưng bây giờ bà đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vũ Linh Đan đứng dậy, kéo Trần Tuyết Nhung ngồi xuống sau, đó nhìn bà hứa hẹn: “Mẹ, nếu mẹ sống ở nhà họ Bùi không vui thì mẹ cứ ở nhà con đi.
Sau này hai mẹ con mình cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
“Con đừng nói bậy.” Trần Tuyết Nhung nhìn Trương Thiên Thành theo phản xạ, sau đó cúi đầu lo âu.
Nhất thời bầu không khí trở nên im lặng.
Cuối cùng, Trương Thiên Thành ngả người ra sau, tìm một tư thế thoải mái rồi nói: “Hôm nay tôi bận việc cả ngày, đã hơi đói rồi.
Ra ngoài ăn cơm đi.”
“Không cần.
Tôi thấy trong nhà vẫn còn thức ăn, hay là để tôi nấu cơm cho.” Trần Tuyết Nhung lại đứng lên.
“Mẹ, không cần đâu.” Vũ Linh Đan bất đắc dĩ.
Xem ra Trần Tuyết Nhung đã làm không ít việc ở nhà họ Bùi, bây giờ ngay cả tình mẹ con cơ bản nhất mà cũng khiến Vũ Linh Đan buồn bà muốn khóc.
Trần Tuyết Nhung cầm tay Vũ Linh Đan, nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói: “Linh Đan, đã lâu rồi con chưa ăn đồ ăn mẹ nấu đúng không? Hôm nay cứ để mẹ nấu một bữa đi, con cứ ở đây với tổng giám đốc Trương.”
“Mẹ, con với tổng giám đốc Trương thật sự không có gì hết.” Vũ Linh Đan bất mãn nói.
“Mẹ biết.” Con gái nói gì bà cũng tin.
Bà tự nhận mình làm mẹ có quá nhiều chỗ thất trách, thế nên không có quyền can thiệp vào chuyện của Vũ Linh Đan, chỉ khẽ cười nói: “Cho dù là khách thì con cũng phải tiếp khách chứ.”
Cuối cùng, Vũ Linh Đan vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi Trần Tuyết Nhung rời đi, Vũ Linh Đan lập tức đen mặt, lạnh giọng hỏi: “Anh còn chưa đi à?”
“Đã nấu cơm rồi thì tôi cũng nên nán lại dùng bữa.
Tính ra bà ấy cũng được coi là mẹ vợ trước của tôi.” Trương Thiên Thành nói rồi đắc ý nhìn thoáng qua nhà bếp.
Vũ Linh Đan chán ghét nói: “Anh đừng nói lung tung! Trương Thiên Thành, rốt cuộc hôm nay anh đến đây làm gì vậy hả?”
“Chẳng phải chuyện vừa rồi đã được giải quyết rồi hay sao?” Trương Thiên Thành xòe tay, bất đắc dĩ đáp.
“Trương Thiên Thành!” Vũ Linh Đan gằn giọng nhắc nhở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...