Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Lúc sau, Vũ Phong Toàn lại bảo Vũ Linh Đan ngồi bên cạnh mình.
Thấy vậy Vũ Hải Yến thở phì phì đặt ly sữa xuống, quay đầu nhìn về nơi khác.
Hiển nhiên, người nhà này cũng không ý thức được, hành vi của ông ta mất mặt như thế nào.
Vũ Linh Đan im lặng ứng phó, thật sự ngồi bên cạnh Vũ Phong Toàn.
Sau khi cô ngồi xuống rất nhanh liền có sữa và bánh mì đặt trước mặt cô.
Vũ Linh Đan thấp giọng lời nói cảm ơn, Vũ Phong Toàn nói: “Đều là người một nhà, khách khí cái gì.”
Vũ Linh Đan mỉm cười, không nói gì nữa.
“Hải Yến, con đi mở TV đi, xem sáng nay có tin tức gì mới không.”
Nguyễn Kim Thanh thuận miệng nói ra một câu.
“Đang ăn cơm thì ăn cơm đi, xem tin tức làm gì.”
Vũ Phong Toàn quát lớn một tiếng, ánh mắt âm thầm liếc nhìn Vũ Linh Đan.
Nguyễn Kim Thanh lập tức nói: “Thật xin lỗi, tôi quên mất Linh Đan đang ở đây.”
Vũ Linh Đan thấy bộ dạng giả dối của Nguyễn Kim Thanh cảm thấy rất ghê tởm, không khỏi nhớ tới Nguyễn Kim Thanh của trước kia.
Hiển nhiên Nguyễn Kim Thanh chính là cố ý khơi mào chuyện tối hôm qua, dường như sợ người khác quên mất.
Vũ Linh Đan chỉ nói: “Con không sao, nếu dì muốn nhìn, vậy cứ xem đi.”
“Vậy dì mở nhé.”
Rất nhanh, Nguyễn Kim Thanh vui vẻ nói.
Nhìn thấy Nguyễn Kim Thanh và Vũ Linh Đan ở chung rất vui vẻ, khóe miệng Vũ Phong Toàn nở nụ cười.
Vũ Hải Yến ngồi ở đầu bên kia tùy ý mở TV, sau khi nhìn thấy Vũ Linh Đan lại có vụ tai tiếng liền sợ tới mức bánh mì đưa vào miệng cũng quên nhai, há miệng, ngơ ngác nhìn TV.
“Tôi thấy hôm nay đều là tin tức quái quỷ gì vậy.”
Nguyễn Kim Thanh làm bộ ngượng ngùng cười, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.
Lần này Nguyễn Kim Thanh dẫn đầu lập tức hô lên một tiếng: “Trời ạ!”
Sau đó liền thấy Nguyễn Kim Thanh vội vàng nói với Vũ Hải Yến: “Mau, mau mở kênh này cho mẹ xem.”
“Tin tức gì mà khiến bà kích động như vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...