Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thư ký vừa mới mở cửa ra, Vũ Hải Yến cũng chẳng thèm đợi thư ký thông báo liền đi vào.
Cô ta thấy Vũ Phong Toàn đang gọi điện thoại thì trong lòng cũng thấy an tâm hơn, cô ta đứng một bên đợi Vũ Phong Toàn nói chuyện xong.
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy được, con yên tâm, việc ấy bố cũng biết, không cần phải dạy.”
Câu nói cuối cùng của Vũ Phong Toàn mang theo một loại cảm xúc gì đó, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của ông ta cũng không tốt lên, nhìn thấy Vũ Hải Yến ồn ào đi vào liền mở miệng hỏi cô ta: “Con không thấy bố đang gọi điện thoại à, sao lại tự tiện xông vào đây?” Vũ Hải Yến chẳng để tâm đến chuyện này, hiện giờ cô ta chỉ muốn đem hành động và thái độ không hợp tác của Vũ Linh Đang nói cho Vũ Phong Toàn.
Cô ta nói: “Bố, Vũ Linh Đan không chịu đưa tài liệu cho con, con đã nói với cô ta đây là lệnh của bố, nhưng Vũ Linh Đan không thèm để tâm, lại còn ngang nhiên tắt điện thoại.”
Phòng làm việc im lặng trong vài giây.
Vũ Hải Yến còn tưởng rằng Vũ Phong Toàn rất tức giận đang nghĩ cách làm thế nào để xử lý Vũ Linh Đan.
Lúc đó Vũ Hải Yến thầm tự đắc, nhưng sau khi cô ta nói xong, liền nghe thấy Vũ Phong Toàn nói: “Chuyện này bố đã hỏi Vũ Linh Đan, lời của nó không phải là không có lý, như vậy đi, nếu con đã quyết định muốn hợp tác với Tập đoàn Á Đông thì con tự mình viết một bản kế hoạch cụ thể đi.”
“Cái gì cơ?”
Vũ Hải Yến bị sửng sốt trong nhất thời.
Tình huống thay đổi quá nhanh khiến Vũ Hải Yến còn chưa kịp định hình xem chuyện gì vừa xảy ra.
Vũ Linh Đan đã đi trước một bước, gọi điện thoại cho Vũ Phong Toàn trước mình, lại còn tố cáo cô ta với Vũ Phong Toàn?.
ngôn tình ngược
Trên thực tế, cuộc điện thoại này là do Vũ Phong Toàn tự mình gọi đi, vốn là muốn gây áp lực cho Vũ Hải Yến, cũng để cho Vũ Hải Yến dễ bề hành động.
Cuối cùng nói đi nói lại mấy câu, ông ta lại bị Vũ Linh Đan chất vấn mấy câu không thể trả lời được.
Ngay lập tức, ông ta đã đoán được kết quả.
Vũ Hải Yến vẫn không can tâm.
“Biện pháp gì?” Vũ Hải Yến kích động hỏi.
“Đơn giản thôi.”
Khóe miệng Vũ Phong Toàn nhếch lên trong đó hiện ra vẻ cao thâm khó dò, ông ta ngừng bút ngẩng đầu lên nói với Vũ Hải Yến: “Con có thể đi tìm Vũ Linh Đan xem nó có chịu giúp con không.”
“Thôi bỏ đi.”
Vẻ mặt Vũ Hải Yến lộ ra vẻ khổ sở.
Cô ta đã nhìn thấy thái độ của Vũ Linh Đan rồi, cô ta không thèm đi đến cửa để Vũ Linh Đan sỉ nhục thêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...