Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Không lâu sau, Phan Phùng Hiếu đích thân lái xe đến, nói là anh ta muốn nói về hợp tác vật liệu xây dựng.
Vũ Linh Đan dành một chút thời gian đi đến quán cà phê bên ngoài với Phan Phùng Hiếu.
Vũ Linh Đan đã sớm có tính toán cho kế hoạch hợp tác, trùng hợp là Phan Phùng Hiếu cũng định hợp tác với bên này.
“Thực ra tôi đã muốn hợp tác với cô từ lâu, nhưng Tập đoàn Á Đông bên kia cắn mãi không tha, tôi cũng không có cách nào.”
Nói đến đây, Phan Phùng Hiếu vẫn cảm thấy có chút áy náy, dù sao cũng vì chuyện này mà tiến độ xây dựng của Vũ Linh Đan mới bị trì hoãn một tuần.
“Không sao đâu.
Trước tiên chúng ta cùng nhau trao đổi tài liệu xem.
Nếu không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn.” Vũ Linh Đan cười lịch sự, sau đó ngồi thẳng trên ghế sô pha, thỉnh thoảng cô lật xem mấy lần, nhưng cô cũng xem rất nghiêm túc, cẩn thận.
Phan Phùng Hiếu giao tất cả tài liệu liên quan đến pháp luật cho luật sư bên cạnh.
Còn anh ngồi đó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan.
Hoặc nên nói, đó là một loại thưởng thức.
Vì Vũ Hải Yến mà những gì Phan Phùng Hiếu biết về Vũ Linh Đan đều là hình ảnh tiêu cực.
Sau khi chia tay anh ta mới có thể được mở rộng tầm mắt.
Nếu chỉ xét từ góc độ hợp tác công việc, năng lực của hai chị em nhà họ Vũ không thể so sánh với nhau.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { Т R U M t r u y e n .м e }
“Tổng giám đốc Hiếu.”
Vũ Linh Đan nhận thấy ánh mắt của Phan Phùng Hiếu có gì đó không ổn, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang si ngốc nhìn mình thì không nhịn được cau mày nhìn lại, khẽ nhắc nhở.
“Hả?”
Lúc này Phan Phùng Hiếu mới phản ứng lại, vì bị phát hiện nhìn lén nên anh ta có chút luống cuống, vội vàng nói: “Cô xem xong rồi à?”
Vũ Linh Đan lắc đầu.
Phan Phùng Hiếu lại xấu hổ, cười khúc khích ra hiệu cho Vũ Linh Đan tiếp tục.
Sau đó, Vũ Linh Đan lại im lặng, Phan Phùng Hiếu không nhịn được quan sát Vũ Linh Đan.
Anh ta đã vài lần muốn nói rằng Vũ Linh Đan thực sự giống một người mà anh ta biết, rất quen thuộc, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người đó.
Nếu Vũ Hải Yến biết chuyện này, sợ rằng đã sớm muốn lật trời.
Ngay sau đó, Phan Phùng Hiếu cười gượng, không nhịn được nói: “Hai chị em thật sự là hoàn toàn không giống nhau.”
“Hai chúng tôi là cùng cha khác mẹ, không giống nhau là chuyện bình thường.”
Vũ Linh Đan nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói.
“Nhưng mà… Mẹ con Vũ Hải Yến vu oan giá họa bên ngoài như vậy, cô không thèm quan tâm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, bên ngoài mọi người bình luận về cô Đan không tốt, nhưng ngược lại Vũ Hải Yến… Ha ha, loại mặt hàng này, lại trở thành người nổi tiếng ở Thành phố Cần Thơ.
“
Phan Phùng Hiếu bắt đầu bất bình thay cho Vũ Linh Đan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...