Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Thái độ của Vũ Linh Đan kiên quyết, hoàn toàn không có cơ hội thương lượng.

“Con xem con đi, bố biết con còn có chút khúc mắc với bố, nhưng giờ dì con cũng đã lên tiếng rồi, sau này người một nhà chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận” Vũ Phong Toàn nói.

“Bố cảm ơn dì giúp con nhé, trong thời gian này công việc khá bề bộn, nếu có thời gian con sẽ về thăm bố" 
Ngoài miệng Vũ Linh Đan nói cảm ơn nhưng đáy lòng thì lại cười lạnh một tiếng.

Nếu lương tâm bà ta thật sự tỉnh ngộ thì cũng chẳng phải đợi đến hai mươi năm như vậy.

Nguyễn Kim Thanh gấp gáp muốn mình trở về như vậy, nhất định là trong lòng bà ta có dụng ý gì đó.

Vũ Linh Đan không có thời gian lãng phí lên người Nguyễn Kim Thanh, chỉ có thể không trêu vào thôi.

Bên kia Vũ Phong Toàn cúp điện thoại xong, Nguyễn Kim Thanh nghe nói Vũ Linh Đan không trở lại thì vẻ mặt thất vọng, rất không vui.

!Vũ Phong Toàn thấy bà ta như vậy thì lúc này chỉ tin tám phần, giờ đã hoàn toàn tin tưởng bà ta thay đổi rồi, ngay lập tức 
trở nên vui vẻ, đồng thời cũng có thêm mấy phần thương tiếc, kéo người bà ta lại, khẽ an ủi: “Nếu con bé không muốn về thì chúng ta có thể sống cuộc sống của hai người rồi, bà nói xem có đúng không?” 

"Tôi cũng chỉ hy vọng ông có thể vui vẻ lên một chút, đừng cứ mãi buồn phiền trong lòng.


Nguyễn Kim Thanh xót xa than thở một tiếng, biến hình ảnh bản thân mình trở thành một người tốt bụng.

"Có bà ở đây là tốt rồi.


Vũ Phong Toàn nựng nhẹ chóp mũi của bà ta, cảm thấy hài lòng.

Sau đó Vũ Hải Yến nhịn không được hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự định cho Vũ Linh Đan quay về sao.


Nguyễn Kim Thanh đang uống trà chiều, nhìn mây tím nhuộm đẫm ánh hoàng hôn, động tác vẫn nhã nhặn thoải mái: "Con làm việc trong công ty thế nào rồi?" 
"Cũng được ạ.


Vũ Hải Yến cũng ngồi xuống, thờ ơ nhún vai một cái: "Bố rất thương con, nên cũng không giao cho con việc gì quan trọng cả, mỗi ngày cứ xem tài liệu rồi ký tên xoẹt xoẹt vài ba cái như thế thôi.



"Như vậy không được" 
Nguyễn Kim Thanh nghe xong liền nhíu mày lại, nặng nề đặt tách cà phê tinh xảo lên bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vũ Hải Yến sợ hết hồn, không hiểu tại sao Nguyễn Kim Thanh lại bực tức như vậy, ngẩn ngơ nhìn bà ta, không nói chuyện.

Nguyễn Kim Thanh liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn chung quanh không có ai mới nhỏ giọng răn dạy con gái mình: "Mẹ muốn con vào công ty là vì muốn con làm quen với công việc, con thì hay rồi, ở công ty nhàn rỗi không làm việc gì, Vũ Linh Đan mà quay lại thì con cũng xong đời.


"Nhưng trước hết đừng vội vui mừng quá sớm, mẹ làm như vậy thì cũng chỉ có được sự tin tưởng của bố con mà thôi, vẫn còn cách xa mục tiêu trong kế hoạch của chúng ta rất nhiều" 
Nguyễn Kim Thanh nhanh chóng ngồi thẳng lên, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, lời nói thì như vậy, nhưng trong đôi mắt được kẻ eyeliner khéo léo vẫn lặng lẽ lóe lên một vẻ hả hê khoái chí, chớp mắt đã biến mất.

Trong lòng của Vũ Hải Yến lại trở nên nặng nề.

Cô ta hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Kim Thanh, cũng biết rõ cơ hội Nguyễn Kim Thanh dành cho cô ta cũng rất có lợi với bản thân mình, không có chỗ hại, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng không thể nào từ chối, cũng tỏ vẻ nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai lúc đi làm con sẽ đi tìm bố, 
nói bố sắp xếp cho con một vài công việc để làm.


"Nhớ kỹ, phải là việc quan trọng" Nguyễn Kim Thanh bổ sung.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui