Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Bộ dạng của ông ta không giống như đang diễn trò.

Vũ Linh Đan hoàn toàn sợ ngây người, thậm chí không biết phải làm sao.

Cô lúng túng xoắn ngón tay còn ánh mắt thì nhìn quanh bốn phía: "Bố à, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi thì bố còn nhắc đến để làm gì, bố xem không phải bây giờ con vẫn sống rất tốt đấy thôi.

"
Vũ Phong Toàn gật đầu, tuy cười nhưng lại cười một cách cay đắng.

Chính vì cô sống rất tốt nên mới khiến người bố như ông ta có bao nhiêu vô dụng.

"Nhưng cuối cùng bố vẫn vắng mặt trong cuộc sống của con, mấy năm nay là bố bị che mắt, bố luôn nghĩ đến chuyện bồi thường để đau khổ của lúc trước giảm bớt một chút.

" Vũ Phong Toàn nói xong lại lau nước mắt lần nữa.

Lời đã nói đến nước này thì Vũ Linh Đan đã hiểu, cô nhíu mày rồi không nhịn được hỏi: "Bố, có phải giữa bố và dì đã xảy ra hiểu lầm gì đó rồi không?"
"Không có không có!" Vũ Phong Toàn vội vàng phủ nhận.

Sau đó ông ta lại miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười để cố gắng tỏ ra là mình ổn rồi mới cười nói: "Hôm qua bố nằm mơ nhìn thấy lúc con còn bé trông rất đáng yêu, con còn hay thích ghé
vào ngực bổ làm nũng, đột nhiên bố thật muốn quay trở về như trước đây.

Còn có bố và dì vẫn rất tốt.

"

Lý do này có chút gượng gạo.

Nghe ông ta nói không sao thì Vũ Linh Đan cũng yên lòng, cô không tiếp tục hỏi nữa.

Thời gian đã không còn sớm, mắt Vũ Phong Toàn nhìn đồng hồ hởi: “Đồ đạc con đã được thu dọn xong rồi nhỉ, nếu điều kiện trên công trường không tốt thì con hãy về nhà ở, đến sáng lại đi làm
"Đồ đạc đã thu dọn xong, sáng ngày mai con sẽ lên đường.

" Vũ Linh Đan cười nói.

Vũ Phong Toàn nhẹ gật đầu: "Vậy cũng được, sáng mai con hãy làm cho xong mọi chuyện, không có chuyện gì thì về sớm nghỉ ngơi đi, bố còn trông cậy con có thể giúp bố đấy"
Ông ta nói rồi nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Vũ Linh Đan, cô có chút tránh né theo bản năng.

Tay của Vũ Phong Toàn bắt được không khí nên dừng động
tác lại, đáy mắt xẹt qua chút mất mác.

Khi Vũ Linh Đan đối mặt với Vũ Phong Toàn thì hoàn toàn không có cảm giác con gái đối mặt với bố, cô chỉ xấu hổ rồi vội vàng đứng dậy: "Bố, con đi làm trước đây.

"
"Đi đi.

" Vũ Phong Toàn khôi phục nụ cười rồi nhẹ gật đầu.

Vũ Phong Toàn ngồi tại chỗ, ông vẫn nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan chen chúc xuyên qua đám người, đi qua đường lớn rồi nhanh chân bước vào công ty.

Ông ta im lặng thở dài một tiếng.

Vũ Phong Toàn trở lại công ty, sau đó Vũ Hải Yến đến.

Vũ Hải Yến vừa đến đã trực tiếp ngồi đối diện Vũ Phong Toàn, tư thế xinh đẹp không nghiêm trang khiến Vũ Phong Toàn chau mày, đây chính cô con gái mà Nguyễn Kim Thanh dốc lòng dạy bảo nhiều năm đấy à.

"Hải Yến, chỗ này là công ty, nếu như con muốn đến công ty làm thì hãy chú trọng lễ nghĩa, công ty không phát đồng phục cho con à?" Vũ Phong Toàn không vừa lòng nói.

Vũ Hải Yến sững sờ, cúi đầu mắt nhìn bộ váy trễ ngực của
mình.

Mình mặc thế này đã lâu, nếu Vũ Phong Toàn không vừa lòng là đã sớm nói ra.

Mắt Vũ Hải Yến mờ đi mấy giây, xem ra Nguyễn Kim Thanh nói không sai, quả thật thái độ của Vũ Phong Toàn với hai người họ đã thay đổi cho nên ngay cả nhìn thấy mình cũng không vừa
måt.

Cùng lúc đó lòng tin về việc muốn khống chế quyền hành trong công ty của Vũ Hải Yến càng thêm kiên định.

Vũ Hải Yến hóa phẫn nộ thành nụ cười, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi: "Bố, con đã có đồng phục đi làm rồi, nhưng hôm nay đi vội vàng quá nên con còn chưa kịp thay"
"Vậy về thay đổi rồi hẳn đến làm!" Vũ Phong Toàn không ngẩng đầu, giọng điệu không có tý cảm xúc nào.


"Vâng, con biết rồi, con đi ngay đây!" Vũ Hải Yến kính cẩn khách sáo nói xong rồi đi khỏi văn phòng, cô ta nặng nề đập một củ vào thang máy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Không phải ông ta nói chỉ thích một đứa con gái là mình
sao?
Tại sao hiện tại lại thay đổi rồi?
Đồng phục làm việc à, trước khi cô ta đến đó làm việc thì có được phát một bộ nhưng cô ta ngại nó quá xấu nên đã trực tiếp ném vào thùng rác rồi!
Vũ Hải Yến nhìn nhân viên đi qua lại, cô ta nhìn thấy đồng
phục làm việc không vừa vặn trên người bọn họ thì lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Muốn cô ta mặc thành dạng này thì dù dáng người tốt cũng uổng phí cả.

Vũ Hải Yến đi đến phòng kế hoạch rồi vợt thẳng đến văn phòng của Vũ Linh Đan, đúng lúc trông thấy Vũ Linh Đan đang dọn dẹp đồ vật trên bàn, thế là cô ta vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt cao cao tại thượng ra lệnh: "Vũ Linh Đan, cô còn bộ đồng phục đi làm nào khác không?"
Vũ Linh Đan nhíu mày.

Sáng sớm hôm nay, Vũ Phong Toàn và Vũ Hải Yến đều có chút không bình thường.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu thật ra trong lòng Vũ Phong Toàn đang suy nghĩ gì, cho nên cô vốn không rảnh để ý Vũ Hải Yến, thế là cô nói thẳng cầu không có rồi là lại tiếp tục
cúi đầu làm việc của mình.

Nào biết, sáng sớm hôm nay Vũ Hải Yến cũng kiềm nén lửa giận đầy bụng, thấy người không để ý tới mình thì lập tức xông tới níu cánh tay của Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan nhíu mày, dùng sức hất tay Vũ Hải Yến ra.

Người sau vẫn là bộ dáng bất chấp tất cả bá đạo nói: "Tôi
mặc kệ, dù sao thì chị cũng có nhiều đồng phục đi làm như vậy cho nên bây giờ chị hãy tìm cho tôi một bộ đi.

"
"Tôi nói này cô hai, cô phát cáu cũng phải có giới hạn chế, coi như tôi còn đồng phục đi làm thì cũng không thể nào để ở công ty, cô có thời gian rỗi thì không bằng tìm Tổng giám đốc Vũ xin hai bộ đi!" Vũ Linh Đan bất đắc dĩ nói.

"Nếu tôi đi xin thì chẳng phải Tổng giám đốc Vũ sẽ biết tôi ném đồng phục đi làm rồi sao? Tôi mặc kệ, chị nhất định phải về lấy cho tôi.


" Vẻ mặt Vũ Hải Yến đầy bá đạo.

Đáy mắt Vũ Linh Đan xẹt qua chút khó tin, ánh mắt của cô như đang nói "Cô bị bệnh à?", sau khi thu dọn đồ đạc xong thì nhìn qua cô ta.

Kết quả, đồ đạc bị Vũ Hải Yến chặn lại khiến nó rơi xuống
đất.

"Vũ Hải Yến, sáng hôm nay cô uống lộn thuốc rồi sao? Cô có tin tối đến chỗ Tổng giám đốc Vũ tố cáo cô không?"
Vũ Hải Yến giậm chân một cái, hoàn toàn ném lời Nguyễn Kim Thanh nói ra sau đầu.

Dù cho hôm nay cô ta không đi làm thì cô ta cũng sẽ không thể để Vũ Linh Đan kiêu ngạo ở trước mặt mình như vậy.

"Chị nói cho tôi biết, rốt cuộc thì chị đã nói gì với Phan Phùng Hiếu?"
Vũ Hải Yến chất vấn trong thang máy.

Vũ Linh Đan im lặng quay sang nhìn nhưng lười phải trả lời.

Trong đầu cô ta đã ong ong lên, dưới sự gào thét của bản thân thì thật sự đầu muốn nổ tung ra.

Với tính cách này của cô ta, đoán chừng cũng chỉ có Nguyễn Kim Thanh xem cô ta là báu vật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui