Sau khi chuyện kết thúc, Lâu Vũ Tranh từng cùng Ba La đi đến chốn bắt đầu tất cả - Quán bar “Duyên”. Nói thế nào nhỉ, cho dù quán bar nhà này đổi chủ nhưng tổng thể không khí vẫn y như cũ, giống như không tồn tại vấn đề đổi chủ này. Nếu không phải trên thời sự bản địa có đưa tin chuyện này, Lâu Vũ Tranh hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không.
Sau khi tới vài lần, cô không nhìn thấy tổng giám đốc Vương trong truyền thuyết kia, càng không nhìn thấy Tô Nhạc thì Lâu Vũ Tranh không đến nữa. Dẫu sao bản thân cô cũng không yêu thích môi trường này.
Có lẽ... tất cả chỉ là trùng hợp?
******************
Dù sao Lâu Vũ Tranh cũng là người thoải mái, sau khi bỏ chuyện điều tra Duyên, cô bắt đầu tiếp tục cuộc sống vui sướng của mình, ví dụ như mỗi ngày đều đến phố ẩm thực ăn uống.
Một nhà hiền triết nào đó đã nói, người xui xẻo đến trình độ nhất định sẽ đổi vận. Cho nên sau nhiều lần xui xẻo liên tục, Lâu Vũ Tranh đã đổi vận rồi.
Sau khi ăn hết một ngàn tệ ở phố ẩm thực, Lâu Vũ Tranh cầm vé đi rút thăm trúng thưởng. Cô vốn tưởng mình sẽ rút được giấy vệ sinh, không ngờ lại rút ra giải đặc biệt. Không chỉ Lâu Vũ Tranh, ngay cả người phụ trách rút thăm trúng thưởng cũng sợ ngây người!
Nhưng dù sao cũng có tố chất chuyên nghiệp, người phụ trách lập tức cầm mic lên lớn tiếng nói: “Chúc mừng cô gái này đạt được giải đặc biệt có một không hai lần này - một chuyến du thuyền xa hoa cho cả gia đình!! Cô có thể đưa người nhà, bạn bè hoặc người yêu của cô cùng đi hưởng thụ chuyến du lịch này - Hành trình ôn lại Titanic.”
Bình tĩnh để lại số điện thoại của mình cho nhân viên ở quầy. Sau khi nhân viên ở quầy tỏ vẻ sẽ có người chuyên môn phụ trách liên hệ với cô thì tiếp tục tổ chức cho mọi người rút thăm trúng thưởng. Mà người khác nhìn thấy thật sự có giải đặc biệt đều cực kỳ hưng phấn xếp hàng, nhỡ đâu người tiếp theo may mắn chính là bọn họ thì sao?
“...” Đến bây giờ Lâu Vũ Tranh vẫn còn cảm giác mình đang nằm mơ. Nói sao chứ, sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện lúc trước, cô có nói muốn đi du lịch giải sầu lúc tám chuyện với Ba La, còn chưa quyết định đi đâu, vậy mà đã trúng thưởng, lại còn không phải giải một người, mà cho cả nhà! Nhiều nhất có thể có 5 người đi cùng đó!
Tuy rằng gần đây đã trải qua một vài chuyện quỷ dị, làm tâm cảnh Lâu Vũ Tranh trưởng thành - đơn giản mà nói là đa nghi. Nhưng dẫu sao cô vẫn là cô nhóc bình thường, sau khi suy xét du lịch cũng không lấy được gì từ trên người mình, cô vội vàng gọi điện thoại cho bạn thân nhất của mình là Ba La, cũng hưng phấn trình bày chuyện mình trúng thưởng này, rồi mãnh liệt yêu cầu Ba La đi cùng.
Nghe xong Lâu Vũ Tranh nói một loạt, Ba La chậm rì rì nói: “Chúc mừng nha...”
Ba La qua loa làm Lâu Vũ Tranh rất bất mãn, cho nên cô lập tức nổi nóng: “Này, thái độ không chút để ý của cậu có phải hoài nghi tớ nằm mơ không hả! Thật sự không nằm mơ đâu!”
Giọng to tướng của Lâu Vũ Tranh làm Ba La cười ra tiếng: “Không phải đâu, chỉ là gần đây mình nuôi một con mèo nên có chút mỏi mệt mà thôi.”
“Nuôi mèo? Sao lại nuôi thú cưng thế.” Lâu Vũ Tranh lập tức hứng thú. Cô có biết bạn mình tâm địa thiện lương, thường xuyên đi hỗ trợ ở trung tâm cứu trợ động vật, nhưng lại chưa từng thật sự nuôi động vật.
Nghĩ đến chuyện nhầm lẫn này, Ba La không khỏi cười khổ. Cô vuốt lông mèo tố khổ với Lâu Vũ Tranh ở trong điện thoại: “Ôi, ngày hôm qua đi bệnh viện thực tập, tớ bị một người phụ nữ túm lấy dò hỏi chỗ nào có giải phẫu triệt sản động vật. Tớ có lòng tốt bảo cô ta nên đi bệnh viện thú cưng. Ai biết con mèo kia lại đột nhiên nhảy vào ngực tớ có kéo thế nào cũng không xuống. Sau đó người phụ nữ kia nói con mèo này là một trong số rất nhiều mèo hoang cô ta nuôi ở cửa nhà. Nếu nó có duyên với tớ thì tặng cho tớ. Kết quả cũng không đợi từ chối, cô ta đã chạy mất. Tớ cũng không thể vứt bỏ động vật, bèn đưa con mèo này về nhà.”
Z“Thật là hài kịch... Khụ khụ, đúng rồi, là mèo đực hay là mèo cái.” Lâu Vũ Tranh nghĩ thầm con mèo kia chắc chắn không muốn bị triệt sản.
Ba La dùng ánh mắt mang tính học thuật nghiên cứu nhìn thoáng qua mèo nhà mình: “Nhìn từ đặc thù sinh vật hẳn là mèo đực, nhưng mà trình độ thích sạch sẽ làm tớ hoài nghi nó là giống cái.”
Đối với điều này, Lâu Vũ Tranh cũng có cái nhìn của riêng mình: “Sao nào? Thế giới này sắp không phân biệt nam nữ rồi, động vật không phân rõ đực cái cũng là đương nhiên. Đúng rồi! Cậu còn chưa trả lời có đi du lịch với tớ không!”
Dù sao Ba La vừa bắt đầu thực tập, đột nhiên xin nghỉ dường như không tốt lắm, nhưng cô lại không muốn làm bạn bè thất vọng: “Tạm thời không thể xác định! Dù sao bên này cũng hơi bận, tớ xem có thể xin nghỉ hay không. Nếu có dư thời gian thì sẽ đi cùng cậu.”
“Tớ biết ngay Ba La tốt nhất mà!” Lâu Vũ Tranh hưng phấn lại chuyện trò với Ba La vài câu rồi dập máy gọi cho Lăng Hư. Lăng Hư ở đầu kia điện thoại hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ, giọng có chút lười biếng: “A lô?”
Lâu Vũ Tranh cũng mặc kệ Lăng Hư ở đối diện có trạng thái gì, cực kỳ hưng phấn nói: “Tam sư tôn! Anh biết gì không! Em trúng thưởng! Giải đặc biệt chuyến du lịch du thuyền xa hoa cho cả gia đình! Bố mẹ em đi hưởng tuần trăng mật không dẫn em theo, anh đi chơi với em đi! Em còn gọi Ba La.”
Lăng Hư ở bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ nói: “... Ngoan, đừng nằm mơ.”
Lâu Vũ Tranh lại lần nữa bị hoài nghi nằm mơ, nổi cáu, cực lực muốn biện giải: “Này! này! Em mới không nằm mơ!... Mẹ kiếp, thế mà dám cúp máy. Xem ra phải đợi sau khi lấy được vé tàu, tự tay ném lên mặt anh thì mới chứng minh được em không mơ đó!”
Sau đó Lâu Vũ Tranh vốn định gọi điện thoại nói cho anh Lâm Giai nhà mình. Nhưng mà suy xét đến anh Lâm Giai thật sự không có thời gian, nên cô không gọi nữa. Mà Lâu Vũ Tranh cũng đột nhiên có một loại cảm giác tịch mịch, ngoài Ba La và Tam sư tôn ra, vậy mà cô không có bạn bè gì nữa...
Cô không khỏi nhớ đến người bạn nối khố chân chính bé Green. Trước 10 tuổi, Green vẫn luôn ở trấn cổ chơi, sau đó cả nhà Green di dân, cô dần dần không liên lạc với cậu ấy, đột nhiên nhớ cậu ấy.
Đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình là một số điện thoại xa lạ, Lâu Vũ Tranh tò mò nhận điện thoại đồng thời trong lòng suy nghĩ có thể là lừa đảo không: “A lô, xin chào.”
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng ấm áp: “Chào cô, xin hỏi là cô Lâu Vũ Tranh à?”
Lâu Vũ Tranh ngoài thuộc tính mê cái đẹp còn mê giọng hay bị giọng nam kia giật điện: “Đúng rồi, là tôi... Xin hỏi ngài là?”
Xác nhận thân phận Lâu Vũ Tranh, người ở đầu kia tiếp tục nói: “Cô Lâu, tôi là Liễu Sinh người phụ trách du thuyền số NTR ‘Hành trình ôn lại Titanic’. Vừa rồi tôi nhận được tin tức bên phố ẩm thực nói cô trúng giải đặc biệt, xin hỏi khi nào cô Lâu có thời gian, chúng ta gặp mặt sắp xếp các công việc liên quan.”
Lâu Vũ Tranh muốn nhanh lấy được vé tàu để ném vào mặt Lăng Hư, bình tĩnh tỏ vẻ: “Bây giờ tôi khá rảnh.”
Người đối diện như đã dự kiến điều này, cười nói: “Vậy tốt quá. Một giờ sau chúng ta gặp nhau ở quán cafe “Thời gian” nhé.”
*******************
“Thời gian” là một tiệm cafe mới mở gần đây, không ít thanh niên hippie đều thích đến đây gọi một ly cafe sau đó chụp ảnh đăng Wechat. Cho nên đối với lựa chọn gặp mặt ở quán cafe này của ngài Liễu Sinh, Lâu Vũ Tranh không khỏi có một loại ấn tượng người này thật kém.
Bởi vì giữ liên hệ điện thoại nên hai người sớm nhận ra nhau. Thật ra không xuất hiện loại cục diện xấu hổ có làm thế nào cũng không tìm thấy người.
Nhưng lúc thật sự gặp được anh ta, Lâu Vũ Tranh mới phát hiện trước đó mình sinh ra ấn tượng xấu vì địa điểm của đối phương là ngu xuẩn đến cỡ nào. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt tương xứng với giọng nói, động tác lịch sự, nụ cười ấm áp, giọng nói hay, đại khái chính là người đàn ông ấm áp gần đây được hoan nghênh.
Gọi đồ uống mình thích, Liễu Sinh cười nói: “Cô Lâu, hình như cô không quá thích chỗ này.”
Lâu Vũ Tranh sửng sốt, nghĩ thầm vậy mà mình biểu hiện sự ghét bỏ đến rõ như vậy? Nhưng cô vẫn rất thành thật trả lời: “À... Nói thế nào nhỉ, nơi này trang hoàng rất đẹp, làm người ta có một loại cảm giác rất là thả lỏng. Nói là không thích chỗ này thì không bằng nói tôi không thích người ở đây.”
“Bị cô nói như vậy, ông chủ như tôi thật ngượng ngùng.” Liễu Sinh vẫn dịu dàng cười, làm Lâu Vũ Tranh không nhìn ra tâm tình của anh ta.
Nhưng lượng tin tức trong lời nói của đối phương rất lớn, làm Lâu Vũ Tranh kinh ngạc đồng thời lại cũng hiểu ra nguyên nhân đối phương chọn chỗ này: “Hóa ra anh là ông chủ ở chỗ này, thảo nào anh lại hẹn gặp ở đây. Quả nhiên là tài năng đất nước, một người làm nhiều việc.”
Một người làm nhiều việc chính là tự mình mở cửa hàng còn phụ trách du thuyền gì đó, Liễu Sinh bình tĩnh làm lơ câu dò của Lâu Vũ Tranh, từ trong túi lấy ra một phong thư đặt ở trước mặt Lâu Vũ Tranh: “Cảm ơn cô khích lệ! Đây là vé tàu của cô, tổng cộng năm tấm. Hi vọng cô đi chơi vui vẻ.”
Lâu Vũ Tranh không mở thư ra xem vé bên trong, mà bỏ luôn vào trong túi, nghĩ thầm cảnh này thật sự giống cốt truyện máu chó cô bé Lọ Lem cầm tiền của mẹ Hoàng tử, bị cảnh cáo rời khỏi Hoàng tử. Sau đó cô như không thèm để ý hỏi: “Không cần giao nộp tiền cọc gì đó à?”
Liễu Sinh lắc lắc đầu: “Nếu cần mấy thứ đó thì không xem như trúng thưởng, là marketing biến tướng.”
Lâu Vũ Tranh rất hưng phấn chớp chớp mắt: “Vậy thật là tốt quá. Về sau tôi sẽ mang bạn đến nơi này chơi. Đến lúc đó anh cần phải giảm giá cho tôi nhé!”
“Không thành vấn đề, chờ cô ghé chơi!” Liễu Sinh mỉm cười, đứng lên tiễn Lâu Vũ Tranh rời khỏi nơi này.
Việc gặp mặt Liễu Sinh với Lâu Vũ Tranh mà nói thật ra rất thoải mái. Người đàn ông này mang cho cô loại cảm giác thoải mái làm cô có một loại ảo giác thật sự đổi vận. Về phần vì sao nói là ảo giác... Bởi vì, khi Lâu Vũ Tranh đi rồi, có một người đàn ông hơi thở mạnh mẽ vừa thấy chính là ‘tổng tài bá đạo’ đến ngồi ở chỗ Lâu Vũ Tranh vừa ngồi: “Anh xác định cô ta chắc chắn sẽ lên thuyền?”
“Chúng ta làm cẩn thận như thế, cô ta tất nhiên sẽ không phát hiện gì đâu.” Liễu Sinh uống một ngụm cà phê dùng khăn giấy lau miệng, trên mặt khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia dường như trở nên có chút... Đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...