Trời về đêm khá lạnh, nhưng lại chẳng lạnh bằng lòng Freen lúc này.
Thật tình cái sự việc lộ ra ảnh cá nhân chị đã biết trước đó rồi, nói không sợ hãi thì rõ ràng là giả dối. Nhưng có lẽ là ừ, quen rồi ấy.
Và chị cũng chẳng ngờ được, bọn người đó lại lợi dụng những tấm đó đe doạ và tống tiền ngược fans của chính mình.
Điều này thật sự chạm tới giới hạn rồi.
"Muốn tìm luật sư hả? Chắc chưa?"
"Chắc ạ, nhưng làm trong âm thầm thôi, em không muốn lớn chuyện."
"Ừ, em quyết định là được rồi, lát tối công ty sẽ ra thông báo, giờ nghỉ ngơi đi nhé."
"Vâng."
Màn hình hiển thị tên P'Beer sáng lên rồi tắt ngúm, chị thở dài một hơi, nhìn sang đống đồ mình vừa giặt xong, vậy mà lại muốn tiếp tục giặt nữa rồi.
Ít nhất nó khiến đầu óc chị bớt đi những suy nghĩ quẩn quanh.
Khi định bắt tay vào làm thì một nhân vật xuất hiện làm cho chị ngẩn người.
Becky.
"Như nào lại tới đây? Chưa ra sân bay?"
Becky chỉ ôm chằm lấy chị, siết chặt.
"Muốn cạnh chị, nên em tới."
Nhiệt ấm nơi em dần lan toả tới đầu ngón tay lạnh lẽo của chị, từng lọn tóc mềm mại, làm mềm cả đầu quả tim chị.
Freen vòng tay nâng hai chân em lên hững hờ ngay eo mình, vững vàng bồng em ngồi lên ghế sofa rồi giữ nguyên tư thế, "Rồi, bên cạnh rồi em muốn làm gì?"
"Muốn an ủi ạ."
"Bằng cách nào?"
Em cười cười, như chỉ chờ chị nói câu này, em hơi nâng má chị lên, môi mềm nhanh chóng áp tới.
Rõ ràng là cũng không ngờ đứa nhỏ này lại mạnh bạo đến vậy, trước mắt là đôi mắt nhắm nghiền với dàn lông mi run run của Becky. Chị dần buông lỏng, hưởng thụ vị ngọt từ đầu lưỡi mà em đem tới.
Tay chị đặt hờ ngay eo em rồi kéo lại gần, không chừa chút khoảng cách nào giữa cả hai. Hơi thở dần hỗn loạn, đầu cũng dần loạn thành một vòng mù mờ. Chị chủ động dứt ra trước khi cả hai mất kiểm soát rơi vào cuộc yêu.
Gò má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, môi mọng nước bóng bẩy.
Freen nuốt nước bọt, chết tiệt, thật muốn dày vò đứa nhỏ này một trận mà.
"Phi ơi..."
"Ừm?"
"Phi còn có mẹ, còn có những người yêu thương chị...Còn có em nữa."
"Chị biết mà." Freen buồn cười nhìn em.
"Cho nên đừng buồn vì những kẻ như thế."
Chị vuốt tóc em, cũng chẳng trả lời. Nhưng đuôi mắt lại ẩn hiện niềm vui khó tả, dù rằng trên đời này có xấu xa thế nào, dù rằng thế gian có nặng nề biết bao nhiêu, dù rằng, nó đã từng khiến chị bật khóc vì bất lực.
Thì chị vẫn có điều quý giá, ngay bên chị lúc này, không giỏi nói những lời an ủi, nhưng lại sẵn sàng dùng hành động để bảo bọc chị khỏi những thứ tiêu cực kia.
Và hơn hết, điều quý giá này, chị yêu, chị có thể làm mọi thứ chỉ cần bình yên vẫn mãi, luôn luôn cạnh chị.
Điều quý giá của chị.
Becky.
Nâng niu cùng trân trọng hết cỡ, chị đặt lên trán em nụ hôn. Rõ ràng chẳng nồng nhiệt như vừa nãy, lại làm thiêu đốt hai trái tim đập chung nhịp.
Em dựa đầu vào ngực chị, cứ vậy thu cả người lại nhỏ xíu trong cái ôm ấm áp từ đối phương, không một ai lên tiếng.
Tay chị đều đều vuốt lên sống lưng em, những cái chạm nhẹ nhàng, thấm đẫm niềm yêu thương vô tận.
Cả hai đều tự hiểu rằng, sự hiện diện của người này quan trọng đến cỡ nào, như đã nhập vào làm một với trái tim mình, không thể sống thiếu.
Đúng, chính là không thể sống thiếu.
"Chừng nào em bay?"
Ôn nhu nhìn em, Becky vươn đôi mắt liu thiu ngủ, dùng giọng mũi trả lời chị, "Sắp rồi ạ."
"Richie chở?" Em ngoan ngoãn gật, chỉ tay ra bên ngoài, "Anh ấy chờ bên ngoài."
"Hửm? Sao em không gọi vào nhà?"
"Có, nhưng anh ấy nói chướng mắt mấy cảnh ân ái của tụi mình, sợ chẳng kiềm được mà đem lên mạng kể nên muốn ngồi ngoài xe đợi."
Lần này chị bật cười thành tiếng, bả vai run rẩy. Em trông mà vui lây, ít nhất ông anh trai này có thể khiến Sarocha nhà em cười, cũng không vô tri như em nghĩ.
"Xem ra phải tém lại bớt thôi. Ai cũng phàn nàn hết."
"Hứ! Kệ bọn họ, Ai bảo bọn họ chả có người yêu tuyệt vời như em."
"Chị không tuyệt vời đâu."
"Với em, Rebecca Patricia Armstrong, luật sư tương tai kiêm diễn viên người mẫu, em thấy tuyệt vời thì chính là tuyệt vời!"
4
Khoe dữ quá à, nuông chiều gật đầu, trao cho em cái chóc ngay má, "Ừ, em đúng, nghe em hết."
Dứt câu thì Richie gọi điện thoại tới, đã đến giờ phải ra sân bay rồi, cũng dây dưa hồi lâu thì đôi trẻ mới chịu tách ra. Ánh nhìn đến khi chiếc xe bốn bánh dần khuất lối thì mới rời đi.
"Cảm ơn em..."
"Vì đã xuất hiện."
Freen thì thầm, bầu trời nhỏ sưởi ấm cả trái tim chị. Có em bên cạnh, chị còn sợ hãi điều gì nữa cơ chứ.
Becky là liều thuốc chữa lành của chị, nói chẳng sai.
Chị nở nụ cười nhẹ nhõm, quay sang thì đống đồ mình bới ra để giặt thì chân mày lại giật giật, nhiều quá, có chút hối hận vì tự kiếm việc cho bản thân làm rồi...
.
.
.
(Văn bản từ công ty thông báo về sự việc Pí bị xâm phạm quyền riêng tư.)
-
Nói chung là tâm trạng chung là tụi mình đều cảm thấy thương và chán nản với cách làm việc của công ty. Mình cũng biết hai đứa nhỏ sẽ tự ôm nhau qua cái mùa giông bão cả hiện tại lẫn tương lai. Mình tin là thế, nhưng cũng nhịn không được trút một hơi thở dài í.
Mấy nay mình bắt đầu đi làm thêm, kiểu cũng không nắm bắt thông tin lẹ như xưa, tối nay mới đọc được đầu đuôi câu chuyện thì vẫn xót y như những ngày đầu. Lên đây than thở với mọi người chút, muốn ôm, muốn mumu nữa hehe =))))
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...