Mật Ngọt Trong Tim Anh


Editor: Mứt Chanh
Trước khai giảng một tuần, Ngu Vãn đã thu dọn xong hành lý của mình, chuẩn bị phải đến đại học nhập học.
Ôn Như và Ngu Yến Thanh đi cùng cô qua đó.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ đến Đại học B trước, chuẩn bị xong các loại thủ tục nhập học rồi đặt khách sạn ở cổng trường.
Ngu Vãn đã đến thành phố B hai lần vào hồi tiểu học và cấp hai nên cũng không xa lạ gì với nơi này.
Nhưng cách ngần ấy năm, tâm trạng bản thân tới chỗ này đi học cuối cùng cũng không giống với lúc từng tới chỗ này du lịch vui chơi.
Trường đại học B được thành lập với lịch sử lâu đời, mặc kệ là cảnh quan nhân văn hay là tự nhiên đều khiến người ta say mê.

Đang là nghỉ hè, du khách tới chỗ này tham quan cũng rất nhiều, đặc biệt náo nhiệt.
Cô và ba mẹ dùng thời gian một ngày đi dạo Đại học B một lần, chụp ảnh trước hồ và tháp nổi tiếng để làm kỷ niệm.
Mấy ngày còn lại, Ngu Vãn dạo chơi với ba mẹ ở thành phố B.
Họ đặt một phòng suite lớn ở khách sạn, Ngu Vãn có phòng riêng của mình.
Mỗi buổi tối tắm rửa xong, cô sẽ bò lên giường kể với Lục Thức hôm nay mình đã đi nơi nào và ăn cái gì.
Có một sự chêch lệch múi giờ giữa Đan Mạch và ở đây, Ngu Vãn bên này đã hơn mười một giờ khuya nhưng chỗ Lục Thức mới 5 giờ chiều.
Anh mới làm xong kiểm tra, bên tai là giọng nói mang theo mệt mỏi lại vẫn như cũ mềm mại khẽ vui sướng của cô bé: "Hôm nay em và ba mẹ đi leo Trường thành, thật sự rất nhiều người luôn, leo lên trên em mệt muốn xỉu.

Đúng rồi, em còn uống nước đậu xanh."
"Trước khi tới nơi này em đã từng uống qua một lần, hôm nay uống nữa, vẫn cảm thấy hương vị là lạ nhưng ba mẹ em đều cảm thấy uống khá ngon.

Chờ anh về, em sẽ dẫn anh đi nếm thử nha."
Lục Thức cười đồng ý, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: "Được."
Trong phòng bệnh, y tá còn đang sắp xếp lại dụng cụ thiết bị chưa đi, chờ ngước mắt lên đã thấy Lục Thức đang nói chuyện điện thoại.
Cô ấy nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng chàng trai vừa rồi còn mang vẻ mặt hờ hững lúc này khóe môi lại khẽ cong lên.
Giữa hè ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào đôi mắt anh, rất sáng cũng rất nhẹ nhàng.
Y tá vô cùng xác định phỏng đoán người gọi điện thoại cho anh nhất định là người yêu của anh.
"Hôm nay anh làm kiểm tra, mọi thứ đều ổn, bác sĩ nói xác suất giải phẫu thành công rất cao, em đừng lo lắng." Lục Thức dịu giọng trấn an.
Ngu Vãn ngồi trên giường, trong lòng cô ôm gối đầu, nhẹ nhàng, thoáng níu lấy góc: "Vậy......!Lỡ, lỡ như nếu có vấn đề gì, cũng không cho anh gạt em."
"Thường diễn trong TV, nam chính làm phẫu thuật xảy ra vấn đề nên lừa nữ chính nói anh ấy không thích cô ấy, còn muốn dẫn về một cô gái khác, nói mình đã thay lòng, sau đó nam nữ chính hiểu lầm nè ngược tâm các kiểu ớ."
Lục Thức nhẹ nhàng cong môi kèm giọng điệu trêu đùa: "Hoá ra Vãn Vãn còn thích xem loại hình phim truyền hình này đó nha."
Bên kia điện thoại hình như bé con ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: "Em xem hồi nghỉ hè cấp 2, bây giờ em không thích xem nữa."
Ngược lại nghiêm túc nói: "Em nói thật, anh đừng có cười nha.

Mặc kệ thế nào, đã xảy ra cái gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.

Nhưng nếu anh đột nhiên nói không thích em, hoặc là muốn chia tay với em, em sẽ buồn đến chết mất."

"Lúc ấy lúc anh thổ lộ với em đã đồng ý với em, phải luôn tốt với em, tuyệt đối sẽ không khiến em khổ sở."
Cô keo kiệt lốp bốp lật lại nợ cũ, trong lòng Lục Thức mềm mại rối tinh rối mù, anh cong môi đồng ý: "Được, anh sẽ không như vậy."
Anh muốn nói chuyện với cô nhưng cũng biết thời gian bên kia của cô không còn sớm: "Mau ngủ đi, em đã chơi một ngày, hẳn là mệt lả rồi."
Ngu Vãn quả thực hơi mệt nhọc, cô tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống, lại kéo chăn bông lên người mình đắp lên.
Cô trở mình, thói quen nằm nghiêng ngủ, đặt điện thoại bên lỗ tai rồi nói bằng giọng mềm mại: "Em ngủ nha, ngủ ngon."
Trước khi nhắm mắt, cô nhịn không được lại nói: "Lục Thức, em chờ anh ở Đại học B, anh phải sớm lại đây tìm em đó nha."
Sợ ba mẹ ngủ bên cạnh nghe thấy, cô ép giọng tới mức thấp, theo dòng điện truyền tới tai Lục Thức.
Đó dường như là lời nỉ non dịu dàng nhất
Anh cười: "Được, anh nhất định không để Vãn Vãn chờ lâu lắm đâu."
*
Ngày cuối cùng của tháng 8, Ôn Như và Ngu Yến Thanh phải về rồi.
Ba Ngu nhìn con gái, nhìn thế nào cũng không nỡ lắm, từ nhỏ đến lớn con bé đều ở bên cạnh mình và vợ, hiện tại hơn nửa năm mới có thể về nhà một lần, còn cách xa như vậy.
Ôn Như cũng không yên lòng, lo lắng một mình con gái ở chỗ này chịu ấm ức, bị bắt nạt, hoặc là trôi qua không vui vẻ.
Bà dặn dò một đống lớn, cuối cùng nói: "Có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ, đừng tự mình ôm trong lòng."
Ngu Vãn cười gật đầu: "Mẹ ơi, con biết mà, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, mẹ và ba không cần lo lắng cho con."
Rồi cô nhìn về phía ba, giọng nũng nịu nói rằng: "Cho dù con rất lâu không ở nhà, cũng không cho ba hút thuốc đâu đó.

Sau này mỗi lần con gọi điện thoại cho mẹ đều phải hỏi mẹ, nếu ba hút thuốc, chờ con nghỉ đông về nhà sẽ không mang đồ ăn ngon cho ba đâu."
Ngu Yến Thanh ghen tị hỏi: "Chỉ gọi điện thoại cho mẹ con, không gọi cho ba sao?"
Ngu Vãn bật cười, lập tức ngoan ngoãn đồng ý: "Đương nhiên cũng gọi điện thoại cho ba, cuối tuần nào con cũng gọi."
Máy bay sắp phải cất cánh, Ngu Vãn ôm mẹ lại đến ôm ba, vẫy tay đưa bọn họ đi đăng ký.
Cô bắt xe ngồi từ sân bay về trường học, lúc đến ký túc xá cũng gần 9 giờ tối.
Ngày nhập học đó Ngu Vãn là người đầu tiên đến ký túc xá, đặt đồ xuống cô và ba mẹ đến khách sạn ở, bởi vậy hôm nay là lần đầu tiên cô gặp bạn cùng phòng của mình.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, ba người bạn cùng phòng đều ở bên trong, thấy cửa mở, động tác nhất trí nhìn về phía cô.
Ngu Vãn cười một cái, thoải mái chào hỏi mọi người: "Chào các bạn, mình là Ngu Vãn."
Cô xinh đẹp, gương mặt dịu hiền, không có tính công kích, cười rộ lên hai bên má thấp thoáng lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu.
Ba bạn cùng phòng cũng cười rộ lên, sôi nổi tự giới thiệu.
"Xin chào, tớ là Đào Nhạc Nhạc."
"Mình là Văn Tĩnh."
"Tớ là Lâm Du Nhiên, Du Nhiên trong Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn." (*)
(*) Câu thơ được trích trong Ẩm Tửu kỳ 05 của Đào Tiềm.

(https://.thivien.net/%C4%90%C3%A0o-Ti%E1%BB%81m/%E1%BA%A8m-t%E1%BB%ADu-k%E1%BB%B3-05/poem-zr_-r6jQHVjRZxxm3vFUSg)
Cô gái cuối cùng ăn nói nhỏ nhẹ, rất thanh tú với mái tóc đen dài, mang mắt kính, trông lịch sự nhã nhặn, dáng vẻ rất thích đọc sách.
Lấy tên cũng rất có ý thơ.
Ngu Vãn ngồi vào trước chỗ mình, thả chiếc túi nhỏ trên vai xuống.


Lâm Du Nhiên ngồi đối diện cô, xoay băng ghế hỏi: "Vãn Vãn, ngày thường cậu có thích đọc sách không?"
Ngu Vãn cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình quả nhiên không sai nên gật đầu: "Thích."
Sau đó lại ngượng ngùng bổ sung: "Nhưng gần đây trong khoảng thời gian này mình đều không có xem."
Hồi nghỉ hè trên cơ bản là mỗi ngày cô đều đi tìm Lục Thức chơi, trước đây cô còn từng nghi hoặc, hai người yêu đương thật sự sẽ có lắm lời muốn nói như vậy sao?
Chờ bản thân dính vào, cô mới phát hiện quả thực có, cảm giác cái gì cũng muốn chia sẻ với anh.
Lâm Du Nhiên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Tớ đề cử cho cậu mấy quyển sách để xem, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau giao lưu cảm nghĩ!"
Ngu Vãn vội vàng đồng ý.
Cô cảm thấy cô bạn cùng phòng này nhất định sẽ đề cử những cuốn tiểu thuyết kinh điển giống 《 Cuốn theo chiều gió 》 nè, 《 Trăm năm cô đơn 》 này kia.
Cô lấy điện thoại ra, click mở phần ghi chú, định nhớ kỹ, Lâm Du Nhiên hưng phấn nói: "Tớ siêu cấp đề cử quyển này, tớ dành hai buổi tối mới xem xong, Vãn Vãn cậu nhất định phải xem!"
"Được mình sẽ xem."
Ngu Vãn đáp ứng xong đã nghe cô ấy nói: "Cái tên này hơi dài, tên là Cưng chiều nhất sẽ trở nên vui vẻ: Crush của cậu chủ Lãnh cố chấp."
Ngu Vãn: "Hở?"
Cô chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm, trên thế giới này làm gì có tác phẩm nổi tiếng nào lấy cái tên này chứ?
Hai bạn cùng phòng khác thấy cô ngây ngốc cũng mừng rỡ cười rộ lên.
Đào Nhạc Nhạc ha ha cười nói: "Vãn Vãn cậu đừng bị vẻ bề ngoài của cậu ấy lừa, cậu ấy thích xem loại tiểu thuyết máu chó này, vừa rồi còn đề cử cho tớ và Tĩnh Tĩnh, nhưng hai bọn tớ ngày thường đều không thích xem tiểu thuyết."
Lâm Du Nhiên không phục: "Cậu đừng nhìn tên máu chó, nhưng nội dung đặc biệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ xuất sắc.

Không tin Vãn Vãn cậu xem đi."
Hiện tại còn hơn nửa tiếng nữa mới tắt đèn, muốn sắp xếp lại hành lý cũng không đủ thời gian, Ngu Vãn đi ra chỗ ban công rửa mặt trước, sau đó dựa theo địa chỉ web bạn cùng phòng nói mở ra quyển tiểu thuyết kia.
Mấy chương đầu là đọc thử, không cần đăng ký gì đó, Ngu Vãn có thể nhấn vào xem trực tiếp.
Cô ngồi trước bàn mình, đọc hai chương, cảm thấy có hơi không đúng.
"Du Nhiên." Cô quay đầu hỏi bạn cùng phòng, có tí đỏ mặt hỏi: "Trong tiểu thuyết bạn đề cử cho mình, sao chương 1 nam chính đã ném nữ chính lên giường rồi?"
Lâm Du Nhiên hưng phấn ra mặt giới thiệu: "Bởi vì là tình yêu ép buộc đó, cậu đọc đến phía sau, nam chính còn sẽ nhốt nữ chính trong căn phòng tối, dùng cà vạt trói tay chân nữ chính, siêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ siêu có cảm giác!"
Ngu Vãn: "?"
Điều này thật đúng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức.
10 giờ rưỡi tối, ký túc xá thống nhất tắt đèn, may mắn điều hòa là nguồn điện độc lập, còn có thể thổi gió lạnh.
Bốn người trong ký túc xá đều bò lên trên giường.
Văn Tĩnh người cũng như tên, là thật sự rất dịu dàng ít nói, lúc này dùng đèn ngủ nhỏ để học từ vựng cấp bốn.
Đào Nhạc Nhạc theo dõi video trên điện thoại tập luyện cổ thiên nga trong 30 ngày, vừa dang cánh tay vừa nói: "Chiều nay lúc tớ quay lại nhận đồng phục huấn luyện quân sự thì nhìn thấy một anh chàng siêu đẹp trai, hình như là sinh viên mới khoa công nghệ thông tin, phỏng chừng chính là hotboy lần này của chúng ta."
Lâm Du Nhiên cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, tràn đầy phấn khởi hỏi đến cùng: "Vậy cậu có xin phương thức liên hệ không? Tớ nói với cậu, chuyên ngành này của chúng ta hiện trạng nữ nhiều nam thiếu, gặp được một anh đẹp trai cậu dũng cảm lên đi!"
"Không có, người ta có bạn gái rồi."
Đào Nhạc Nhạc nhớ tới cảnh lúc chiều, chàng trai có vóc người cao ráo, khí chất tỏa nắng và thoải mái, quần áo mặc trên người đều là phiên bản giới hạn của một thương hiệu lớn, đãi ngộ từ bối cảnh gia đình.
Nhưng người con gái bên cạnh cậu, nói như thế nào nhỉ, có hơi bình thường.

Cô gái kia có gương mặt cân đối, nhưng so với vẻ đẹp trong sáng và rực rỡ của người bạn cùng phòng mới thì có một sự chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa dáng vẻ cũng không biết cách ăn mặc, quần áo là mua trên mạng, kết hợp còn không đẹp lắm.
Nói lời không dễ nghe, có hơi quê mùa.
Trong lòng Đào Nhạc Nhạc thật ra cảm thấy hot boy sánh đôi với cô gái kia hơi thiệt thòi.
Nhưng loại chuyện này lấy ra tới nói tóm lại không tốt lắm, có lẽ cô gái kia rất có nội hàm, nói không chừng nội tâm đẹp thì sao!
Ngược lại cô ấy hỏi: "Này, hồi cấp 3 các cậu từng có bạn trai chưa?"
Nói đến đây Lâm Du Nhiên rất có lời muốn nói, cô ấy lập tức ngay cả tiểu thuyết cũng không xem, lập tức ngồi dậy, rất tức giận nói: "Năm 11 quen bạn trai, là học sinh năng khiếu thể thao, hơi bị đẹp trai, kết quả chưa đến hai tuần, bọn tớ đã chia tay!"
"Vì sao thế?" Đào Nhạc Nhạc hỏi, "Là bởi vì cậu ta bắt cá hai tay sao?"
Lâm Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Còn quá mức hơn cái này!"
Ngay cả Ngu Vãn và Văn Tĩnh đang học từ vựng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhìn sang cô ấy, sau đó nghe được giọng nói tức muốn hộc máu của cô ấy:
"Yêu đương hai tuần, tớ không cẩn thận nhìn thấy lịch sử trò chuyện của nó và anh em nó! Mới phát hiện nó theo đuổi tớ là vì mỗi ngày có thể chép bài tập tiếng Anh của tớ!!"
Ngu Vãn: "......"
Văn tĩnh: "......"
Đào Nhạc Nhạc: "......"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha này cũng quá chó đi!"
Lâm Du Nhiên hít sâu mấy hơi, điều chỉnh xong cảm xúc: "Từ đó về sau, tớ đã coi tình yêu như mây bay, nói yêu đương gì đó, người trong sách không thơm sao! Đàn ông ấy mà, vẫn là làm bằng giấy thì tốt hơn."
Trường cấp ba của Đào Nhạc Nhạc quản lý nghiêm khắc, trong nhà quản lý nghiêm hơn, không có yêu đương, cô ấy đương nhiên cho rằng Ngu Vãn cũng giống vậy.
Bạn cùng phòng mới này nhìn quá ngoan, khí chất trên người cũng vô cùng thuần khiết như là nàng tiên nhỏ không dính khói lửa phàm tục.
Cô ấy nói với nàng tiên nhỏ: "Vãn Vãn, tớ nghe nói sau khi khai giảng có bữa tiệc tối quan hệ hữu nghị cho sinh viên mới, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé."
Ngu Vãn ngượng ngùng từ chối: "Mình có bạn trai rồi, đi cái này không thích hợp lắm."
Đào Nhạc Nhạc kinh ngạc, Lâm Du Nhiên trước đó ôm ý tưởng giống như Đào Nhạc Nhạc cũng rất kinh ngạc.
Đào Nhạc Nhạc: "Vãn Vãn bạn trai cậu trông như thế nào? Đại học nào? Có ảnh chụp không? Muốn xem quá!"
"Muốn xem +1!" Lâm Du Nhiên cũng tích cực giơ tay.
Hai người thật sự tò mò, có thể kéo nàng tiên nhỏ ngoan như vậy xinh đẹp thế kia động lòng phàm, có nhất thiết phải có khuôn mặt đẹp trai không?!!
Ngu Vãn thật sự chưa chụp ảnh chung với Lục Thức.
Cô suy nghĩ, nhớ lại trước đây cô đã lưu hai bức ảnh người khác chụp lén bọn họ trong album của mình.
Lần đó ở trận bóng rổ, một tấm là đang ở dưới gốc cây liễu, anh vuốt đầu cô nói phải lấy huy chương vàng cho cô.

Một bức ảnh chụp là anh tự mình mang huy chương vàng lên cho cô.
"Các bạn từ từ đã, mình tìm một chút." Ngu Vãn ấn mở album trong điện thoại, nhanh chóng tìm được hai bức ảnh kia.
Cô đưa cho Đào Nhạc Nhạc - người cạnh giường cô trước: "Đây."
Đào Nhạc Nhạc nhận lấy xem: "Mợ bà!"
Còn đẹp trai hơn hotboy cô ấy thấy ban chiều! Rõ ràng là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong hai bức ảnh, dịu dàng trong mắt anh tựa như muốn tràn ra ngoài.
Trách không được có thể kéo nàng tiên nhỏ xuống phàm trần! Ánh mắt này rất cưng chiều!
"Mau cho tớ xem, tớ cũng muốn xem!" Lâm Du Nhiên giường đối diện thò tay quơ quơ.
Còn chưa xem đủ Đào Nhạc Nhạc đành phải đưa điện thoại cho cô ấy.
Lâm Du Nhiên nhận điện thoại, cũng cầm lòng không đậu một tiếng: "Đệch! Đệch!"
Hơn nữa còn sờ đầu!!!
Còn thân thiết đeo huy chương giành thắng lợi lên cái gì!!! Đây cũng quá trêu chọc ấy?! Ai chịu cho nổi!!
Giá trị nhan sắc, chiều cao nghịch thiên kết hợp trong bức ảnh, đây thậm chí còn là một bộ phim thần tượng hơn cả bộ phim thần tượng!
"Vãn Vãn, tớ quyết định." Lâm Du Nhiên trịnh trọng nói chuyện: "Từ nay về sau tớ xem tiểu thuyết phải thay mặt cậu và bạn trai cậu, các cậu cũng quá đỉnh!"

Ngu Vãn suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi: "Vậy có thể đừng thay vào nữ chính bị trói tay chân trong tiểu thuyết không?"
Lâm Du Nhiên: "......"
Đào Nhạc Nhạc: "Ha ha ha ha."
Nàng tiên nhỏ bạn cùng phòng không chỉ đẹp mà tính cách còn rất moe rất đáng yêu!
*
Hôm sau Ngu Vãn cũng đi nhận đồng phục huấn luyện quân sự của mình.
Vào buổi chiều mỗi lớp cùng nhau triệu tập buổi họp lớp đầu tiên của trường đại học, chủ nhiệm lớp cũng tới, là thầy giáo hơn bốn mươi tuổi.
Chủ nhiệm lớp kể cho mọi người nghe một số câu chuyện về bản thân khi còn đi học, lại khích lệ mọi người tới đại học rồi cũng không thể thả lỏng, vẫn phải duy trì tinh thần học tập chăm chỉ, cố gắng về phía trước như hồ cấp ba.
Hai ngày say sẽ huấn luyện quân sự, ba bạn cùng phòng của Ngu Vãn đều là người địa phương, sau buổi họp lớp sẽ trực tiếp về nhà.
Ngu Vãn đến căn tin mua một hộp cơm, xách theo về phòng ngủ ăn.
Đêm qua bạn cùng phòng đều ở đây, mọi người cùng nhau nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cảm giác xa cách của cô với ba mẹ còn chưa mãnh liệt.
Hiện tại trong phòng ngủ chỉ thừa một mình cô, trống vắng và an tĩnh, trời bên ngoài cũng tối, cảm giác không muốn rời nhà dần dần ùa vào trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cô rời nhà xa đến thế.
Cô đang yên lặng ăn cơm, có chút uể oải ỉu xìu.
Lúc này điện thoại vang lên, Ngu Vãn buông đũa, lấy điện thoại ra khỏi cặp.
"Vãn Vãn."
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cười rộ lên, có hơi kinh ngạc: "Sao anh gọi điện thoại cho em vào lúc này dạ?"
Mấy ngày này bọn họ đều trò chuyện vào buổi tối.
Lục Thức cũng cười, nói thẳng: "Bởi vì nhớ em đó."
Mặt cô đỏ ửng, dựa vào trên bàn, nhỏ giọng nói: "Lục Thức, thật ra vừa rồi em có một xíu không vui."
"Làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì lớn." Cô vội vàng giải thích: "Là bạn cùng phòng em đều là người địa phương, vừa nãy các cậu ấy đều về nhà, hiện tại phòng ngủ chỉ còn mình em, em cũng hơi nhớ nhà."
Nói xong Ngu Vãn lại ngượng ngùng: "Ôi, em cũng đã lớn thế này rồi mà còn như vậy, có phải rất ấu trĩ rất làm ra vẻ hay không."
"Không phải." Lục Thức lập tức đáp.
Dừng một chút, anh nghiêm túc nói: "Vãn Vãn, sau này chúng ta mua nhà tân hôn ở gần nhà em, như vậy lúc em nhớ nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về."
Ngu Vãn càng đỏ mặt, giọng mềm mại sẵn giọng: "Anh nói bừa cái gì đấy."
Bọn họ mới vào đại học mà, sao, sao đã nói tới nhà tân hôn rồi.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh chàng: "Không phải nói bừa, mỗi ngày anh nằm mơ đều muốn cưới em về nhà."
Ngu Vãn: "......"
Hiện tại trong lòng cô chỉ còn lại có xấu hổ, nỗi buồn ly biệt xa rời gì đó cũng chẳng còn.
Cô thay đổi đề tài: "Bác sĩ nói sao? Chừng nào thì anh làm phẫu thuật ạ?"
"Mấy ngày nữa, đừng lo lắng." Anh nói năng nhẹ nhàng.
Cửa phòng giải phẫu.
Lục Thức ngồi trên ghế dài, vuốt ve chiếc kết bình an trong tay mà bé con đưa.
Cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, y tá đi ra, dùng tiếng Đan Mạch nói vài điều.
Người đàn ông mặc vest quay đầu cung kính nói với Lục Thức: "Cậu Lục nhỏ, bên trong cũng đã chuẩn bị xong, cậu có thể đi vào."
Lục Thức đứng lên, cất kết bình an vào túi quần, bước đi vào phòng giải phẫu.
Anh có rất nhiều chờ mong hơn sợ hãi.
Nếu giải phẫu thành công, ngày mai là anh có thể trở về tìm cô gái nhỏ của anh.
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ không ngược nè! Vãn Vãn ngoan như vậy, sao có thể nỡ ngược ẻm!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui