Trần Tinh Thụy nghe thấy còn không tin vào tai mình, rõ ràng là Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt cũng chỉ là mới vừa gặp nhau thôi mà? Hơn nữa anh còn được mệnh danh là ác ma địa ngục của Biện Lương, một người như anh thì làm sao có chuyện sẽ yêu một người trong khi cả hai chỉ vừa mới quen biết nhau có vài ngày chứ?
- Kình Thương… Anh… Nói gì vậy?
Quân Kình Thương vốn dĩ đang rất dịu dàng khi nhìn Thẩm Nguyệt, nhưng ngay khi anh xoay người lại nhìn Trần Tinh Thụy thì ánh mắt của anh cũng đã thay đổi rất nhiều, nó không còn sự dịu dàng cưng chiều nữa… Mà nó đã quay về vị trí lạnh lùng lãnh đạm hằng ngày, thậm chí là còn có chút không vui nhìn Trần Tinh Thụy, nói:
- Như cô đã nghe. Tôi yêu Tiểu Nguyệt!
- Nhưng hai người còn chưa biết nhau đến nửa năm, trong khi đó chúng ta là thanh mai trúc…
Còn chưa đợi Trần Tinh Thụy nói hết thì Quân Kình Thương đã nói:
- Là tôi nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, một lòng một dạ với Tiểu Nguyệt… Như vậy đủ chưa?
- Anh… Em không tin! Em không…
Để chứng mình cho Trần Tinh Thụy được “sáng mắt” thì Thẩm Nguyệt còn chủ động hôn lên môi anh một cái, cơ mà có vẻ như nụ hôn đó không đủ với Quân Kình Thương, khi được vợ chủ động hôn thì anh cũng nhanh chóng hôn lại cô. Vốn dĩ là chỉ muốn chứng minh cho Trần Tinh Thụy thấy, không ngờ chính Quân Kình Thương lại là kẻ không dứt ra được.
Đến đây Trần Tinh Thụy liền tức giận rồi tách hai người ra, thậm chí là còn đẩy Thẩm Nguyệt ngã xuống, đầu của cô đã bị cú đẩy đó mà đập mạnh vào cạnh bàn nhỏ, vì lần đập đầu đó mà trên trán của cô cũng chảy máu.
Vừa đúng lúc này Quân Thiêm Lục, Trần An Dương và Long Vũ Thần cũng nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào nên chạy ra xem, khi họ vào trong lều của Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt thì đã thấy Quân Kình Thương đang ôm Thẩm Nguyệt, trên trán của cô còn chảy máu, nhưng người đứng ở đây lại không chỉ có hai người họ, mà còn có Trần Tinh Thụy.
Không cần nói cũng biết mọi sự rắc rối đều là do Trần Tinh Thụy gây ra rồi, Trần An Dương liền đi đến chỗ của Thẩm Nguyệt, anh ấy có hơi nhíu mày, nói:
- Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?
- Em không sao.
Quân Kình Thương bây giờ không thèm quan tâm đến Trần Tinh Thụy nữa rồi, anh chỉ nhìn sang Quân Thiêm Lục rồi bảo cậu ta mau lấy hộp cứu thương đến đây, đương nhiên Quân Thiêm Lục cũng nhanh chóng đi tìm rồi đếm hộp sơ cứu đến cho anh trai.
Còn Trần An Dương lại nhìn Trần Tinh Thụy bằng một cặp mắt rất tức giận, khiến cho cô ta cũng run rẩy lẩy bẩy.
- Anh… Anh họ… Em…
- Trần Tinh Thụy, anh nghĩ là sau chuyến đi này em nên quay về nhà của mình đi, anh thấy ngôi nhà này không dạy nổi em nữa rồi, em tự về nhà bảo chú út mà dạy!
- Anh họ… Em không có… Em thật sự không có cố ý…
Khi này Trần Tinh Thụy còn bám lấy cánh tay của Trần An Dương, nhưng anh ấy đã trực tiếp gạt ra, còn vô cùng khó chịu nói:
- Em đừng có bạo biện! Ngay từ đầu cả nhà trên dưới Trần gia đều biết em không vừa mắt Tiểu Nguyệt. Nhưng xét thấy em cũng chưa làm gì có hại đến Tiểu Nguyệt nên mọi người mới mắt nhắm mắt mở cho qua, em nghĩ họ mù hết rồi à? Hay Trần gia bị ngu mà không nhìn ra sự thù địch trong mắt em khi nhìn Tiểu Nguyệt!
Trần Tinh Thụy bị mắng cũng chỉ biết đứng đó cúi đầu, cô ta thậm chí còn đưa mắt nhìn về phía của Quân Kình Thương, nhưng anh hoàn toàn không chú ý đến cô ta, sự chú ý của Quân Kình Thương bây giờ chỉ có “Thẩm Nguyệt” mà thôi.
Trần An Dương liền thở dài, nói:
- Em tốt nhất là nên tìm cách giải thích với cha mẹ anh đi. Nếu để họ biết được em làm tổn thương Tiểu Nguyệt… Thì cho dù em có là cháu gái thì họ cũng sẽ không bỏ qua đâu!
- Anh họ… Em mới là em họ của anh đó, lẽ nào anh thấy chết không cứu, hơn nữa cô ta…
- Nhưng Thẩm Nguyệt cũng là em gái của anh!
Lời nói này của Trần An Dương không chỉ khiến cho Trần Tinh Thụy kinh ngạc, mà ngay cả Thẩm Nguyệt cũng phải giật mình nhìn anh ta.
Từ đầu đến cuối Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ là nhà họ Trần sẽ xem mình là một thành viên trong gia, vốn dĩ cô còn nghĩ đối với họ thì cô cũng chỉ là một cầu nối để Quân gia và Trần gia thân thiết hơn thôi.
Cơ mà trải qua thời gian ở Trần gia, cô cũng lờ mờ đoán được… Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn luôn cho rằng họ làm thế là vì phép lịch sự tối thiểu thôi chứ…
- Thẩm Nguyệt là con gái của Trần gia, được viết dưới danh nghĩa của Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý! Em ấy cũng là em gái của anh, hơn nữa nếu xét theo thân phận… Thì em ấy còn là em gái ruột của anh! Còn em chỉ là em họ mà thôi! Trần Tinh Thụy, anh cảnh cáo em lần cuối cùng… Từ nay về sau, nếu em còn dám làm tổn thương Tiểu Nguyệt… Thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!
- Anh… Anh họ…
- Về lều của em đi! Trước khi anh nổi giận!
Khi này Trần Tinh Thụy thật sự rất muốn tìm một lời an ủi từ ai đó, nhưng tất cả đều nhìn ra rằng mọi chuyện đều là do cô ta tự làm tự chịu, nên chẳng ai lên tiếng cả.
Cuối cùng… Dù muốn dù không, Trần Tinh Thụy cũng phải về lều trước.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...