Vốn dĩ Thẩm Nguyệt còn nghĩ rằng đêm nay Trần Tinh Thụy nhất định sẽ làm loạn, viện đủ mọi lý do để cho mọi người chú ý, cơ mà nằm chờ gần hết đêm mà cô cũng không thấy cô ta có động tĩnh… Hừm… Thật sự không hiểu được nha, không biết là cô ta đang nghĩ cái gì nữa.
Còn Quân Kình Thương cũng nhận ra cô vẫn chưa ngủ, anh đưa tay muốn ôm lấy cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Sao em vẫn chưa ngủ?
- Đương nhiên là không dám ngủ rồi. Lỡ đâu buổi tối đang ngủ Trần Tinh Thụy vào đây đâm chết em thì sao?
Quân Kình Thương nghe cô nói mà cũng chỉ biết phì cười, anh cũng nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, lại nói:
- Em đừng lo, anh nghĩ cô ta không dám làm gì nữa đâu… Có khi sau hôm nay cô ta còn bị trả về nhà ấy chứ.
- Anh nghĩ vậy sao?
- Em không nghĩ thế à?
Thẩm Nguyệt lắc đầu, với tư cách là một người phụ nữ, cô dám chắc rằng Trần Tinh Thụy sẽ không đơn giản là đi ngủ như thế này đâu, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình!
Biết đâu được… Chỉ vài phút nữa thôi, Trần Tinh Thụy sẽ hét lên một tiếng đầy thất thanh, sau đó là lao thẳng vào lều của hai người họ không chừng!
Thấy gương mặt của cô cáo xinh đẹp đang bày ra một dáng vẻ rất chi là tính toán, Quân Kình Thương cũng chỉ biết cười, sau đó anh cũng nhẹ nhàng véo lên gương mặt của cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Được rồi, trời cũng khuya lắm rồi, em không mau ngủ là sẽ có quầng thâm mắt đó.
Tuy rằng Thẩm Nguyệt đã đồng ý với anh là sẽ đi ngủ, nhưng cô dám chắc chắn rằng Trần Tinh Thụy sẽ không để yên đâu!
Cuối cùng, lời tiên đoán của Thẩm Nguyệt đã ứng nghiệm, ngay khi cô và Quân Kình Thương đang chuẩn bị ngủ thì Trần Tinh Thụy đã hét lên một tiếng đầy thất thanh.
Gương mặt của Thẩm Nguyệt bây giờ chính là kiểu: “Tôi lại không hiểu cô quá!”
Còn Quân Kình Thương cũng chỉ biết lắc đầu cười bất lực, nhìn cái vẻ mặt đắc ý của cô đi kìa, thật sự là đáng yêu chết đi được mà.
Và tiếp theo, Trần Tinh Thụy liền nhanh chóng bay ngay vào lều của Quân Kình Thương như chốn không người, nếu không phải anh né kịp thì chắc cô ta đã ngã vào người anh rồi. Khi này Thẩm Nguyệt mới là “bờ vai vững chắc” mà Trần Tinh Thụy ngã vào, nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa phát giác chuyện đó. Thậm chí cô ta còn khóc thút thít, nói:
- Kình Thương… Ở trong lều của em có rắn… Có rắn… Em sợ lắm…
Đến đây Trần Tinh Thụy còn cố ý đưa tay chạm vào ngực của người mà cô ta đang ôm, gương mặt đang rất hưởng thụ liền biến sắc, ngay lập tức Trần Tinh Thụy liền mở to mắt nhìn lên, nhưng xuất hiện ở trước mặt của cô ta không phải là bờ vai vững chức, lồng ngực to lớn đầy an toàn của Quân Kình Thương, mà là sự đồ sộ lại có chút kiêu ngạo của Thẩm Nguyệt.
Còn Thẩm Nguyệt cũng nhìn cô ta với gương mặt khó xử, nói:
- Chị Tiểu Thụy, dù rằng chúng ta đều là nữ, nhưng chị cũng đừng sờ mó lung tung như vậy chứ! Em sẽ ngại đó!
Quân Kình Thương nghe xong cũng muốn bật cười, nhưng lý trí đã mách bảo rằng anh không được cười, vì nếu anh cười thì Trần Tinh Thụy sẽ quê lắm.
Còn Trần Tinh Thụy cũng ngượng đến mức mặt mũi đỏ hết cả lên.
Cô ta còn ngay lập tức rời khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt, sau đó mới nhìn sang Quân Kình Thương ở phía đối diện, gương mặt có bắt đầu trở nên tái mét, tay chân cũng run rẩy, nói:
- Em xin lỗi… Em quên rằng hôm nay anh không ở cùng anh họ… Em… Em chỉ là hoảng sợ quá thôi.
Vốn dĩ đây là một chuyện “hiểu lầm” đáng yêu, nhưng đối với Thẩm Nguyệt thì không!
Cô ngay lập tức liền nói:
- Đâu có đúng, vừa gọi chị cũng gọi lớn tên của chồng em mà? Rõ ràng là chị tìm chồng của em chứ nhầm gì mà nhầm. Hơn nữa nha, lều của Quân Thiêm Lục và Long Vũ Thần ở ngay bên cạnh lều của chị, sao chị không qua đó mà tìm hai người họ? Cứ nhất định là phải đi tìm cái lều xa nhất cơ á?
Trần Tinh Thụy liền giở trò nước mắt đáng thương, cô ta cũng cúi gầm mặt xuống đất, tay chân cứ cấu xé nhau, nói:
- Chị… Chị… Thật ra chị chỉ là theo bản năng thôi… Tiểu Nguyệt, em đừng có giận chị nha… Chị thật sự không có cố ý đâu…
Nói đến đây thì Trần Tinh Thụy còn cố ý liếc nhìn Quân Kình Thương thêm một cái.
Thẩm Nguyệt: “…” Thí dụ mình nói xạo thì cũng nên xạo cho chót đi chứ?
Đến đây Trần Tinh Thụy cũng “sẵn tiện” có tình huống khó xử thế này, mà nói:
- Thật ra… Chị cũng rất thích anh Kình Thương.
- Ừ, em biết.
Trần Tinh Thụy: “…”
- Nhưng do ông nội thương em nên mới đưa hôn ước của Kình Thương cho em.
- Ể, không đúng, rõ ràng là Quân Kình Thương một mực đòi cưới em nha, không phải là ông nội thấy em đáng thương đâu à! Đừng có ăn không nói có, nghĩ tốt cho người xấu… À nhầm, nghĩ xấu cho người tốt nha!
Quân Kình Thương nghe vợ nói vậy cũng gật đầu, anh bước đến chỗ của Thẩm Nguyệt, đưa tay ôm lấy eo của cô, nhìn thẳng vào cô, mỉm cười cưng chiều, nói:
- Ừ, là anh ba quỳ chín lạy để cầu cưới em.
- Em biết mà. Truyện Huyền Huyễn
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...