Bây giờ không chỉ có người của Thẩm gia run rẩy, ngay cả Quý gia cũng có hơi sợ hãi rồi.
Ban đầu những bức ảnh mà báo chí tuồng ra ngoài về ngoại hình của cô cháu gái nhà họ Trần thì họ cũng chỉ nghĩ là người giống người. Nhưng hôm nay nhìn thấy tận mắt thì họ cũng phải giật mình vì quá giống nhau, phải nói rằng là giống nhau như hai giọt nước!
Quân Kình Thương lúc này liền nắm lấy tay của cô, nói:
- Chẳng phải em thích bánh ngọt sao? Anh thấy bên kia có bánh ngọt, chúng ta qua đó đi.
Trần Kiến Quốc cũng nhìn cô, nói:
- Đúng đó Tiểu Nguyệt, đi chơi đi con.
- Dạ.
Thẩm Nguyệt ngay sau đó liền cùng Quân Kình Thương đi lấy thức ăn.
Những người khác nhìn cô cũng là bình thường, vì Thẩm Nguyệt hôm nay thật sự rất xinh đẹp, so với “Thẩm Nguyệt” của Thẩm gia thì đúng là một trời một vực.
Đột nhiên lúc này Quý Linh Ngân và Thẩm Nhất Hành cũng nhanh chóng tiến đến, nhưng người họ chào hỏi là Trần Tinh Thụy và Trần An Dương, còn có cả Quân Kình Thương, chỉ duy nhất Thẩm Nguyệt là họ không thèm đếm xỉa thôi. Vì dù sao cô cũng chỉ là cháu gái nuôi, cũng là phận gà rừng như nhau thôi, họ chẳng có lý do gì để phải chào hỏi cô cả.
Nhưng khi Quý Linh Ngân nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương rất thân thiết thì cô ấy còn kéo Trần Tinh Thụy lại, nói:
- Nè Tiểu Thụy, sao cậu lại để Thiếu tá rơi vào tay con hồ ly đó vậy.
- Linh Ngân đừng nói vậy, Tiểu Nguyệt là em gái của tớ mà.
- Em gái cái gì chứ, chỉ là đồ giả thôi mà. Cậu mới là thiên kim thật của Trần gia… Tớ thật sự không hiểu ông nội cậu đang nghĩ gì nữa, mối hôn sự tốt như vậy mà thà đem cho người ngoài chứ không đưa cho cậu. Cũng đâu phải ông ấy không biết, cậu thích Quân Kình Thương từ khi còn nhỏ mà? Lẽ nào… Là con hồ ly kia giở trò?
Lúc này Trần Tinh Thụy vẫn diễn cho tròn vai thánh nữ, cô ta chỉ nhìn Quý Linh Ngân, nói:
- Cậu đừng nói Tiểu Nguyệt như vậy… Con bé cũng đâu có biết gì đâu.
Quý Linh Ngân vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Nhất Hành kéo lại. Vì buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi, trước khi rời đi, Quý Linh Ngân còn nói:
- Tinh Thụy, hình như có người muốn hãm hại tớ nên đã xen lẫn mấy món đồ giả vào trong hộp bảo vật, bây giờ tớ cũng không biết cái nào là giả cái nào là thật nữa… Nên là… Nếu cái nào là giả thì cậu nhớ ra hiệu cho tớ nha?
- Được.
Nghe Trần Tinh Thụy tự tin như vậy thì Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết cười nhạt. Muốn giám định bảo vật đó là thật hay giả thì phải nhìn thật gần, hoặc là chạm tay vào, chứ đứng từ khoảng cách xa mà nhận định chỉ có bậc thầy có con mắt tinh tường… Hoặc là có siêu năng lực như cô thôi.
Trần Tinh Thụy này đúng là chết gì sĩ diện!
[…]
Buổi đấu giá cuối cùng cũng đã bắt đầu, món bảo vật đầu tiên được đưa ra đấu giá chính là “Hộp trang sức đá hoa lê”, khi này Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy được một màn khói xanh lục đã được bay lên, khó thể khẳng định rằng đây là món đồ thật, có thể đấu giá rồi.
Quân Kình Thương nhìn cô, nhưng có vẻ như cô không hứng thú lắm. Nên như cô cáo xinh đẹp nhà mình không hứng thú thì anh cũng không cần phải bỏ tiền vào.
Và rồi lúc này Trần Kiến Quốc lại nhìn cô, nói:
- Tiểu Nguyệt, cháu có thích cái đó không?
- Quá cũ rồi, cháu không thích.
- Vừa rồi ông có thấy một bảo vật rất tốt, là “Mũ Phượng Điểm Ngọc”, ông nhất định sẽ mua nó về cho cháu.
- Cháu lấy cái mũ đó làm gì chứ?
- Đương nhiên là làm Hoàng Hậu rồi.
Cuộc trò chuyện giữa Trần Kiến Quốc và Thẩm Nguyệt đã khiến cho mọi người xung quanh cũng không thể nào hiểu nổi, rõ ràng chỉ là cháu gái nuôi thôi mà? Tại sao lại phải chăm sóc như vậy chứ? Còn cháu gái thật như Trần Tinh Thụy… Dường như đã biến thành người ngoài rồi.
Nhưng Thẩm Nguyệt còn chưa kịp xử lý xong bên này thì Quân Kình Thương cũng nói:
- Em thích Mũ Phượng đó sao?
- Anh cũng định tham gia à?
- Nếu em thích.
- Đừng có điên theo ông ấy!
Quân Kình Thương không nói gì, nhưng anh dường như cũng đã có sự tính toán rồi.
Món tiếp theo chính là một con “Ngựa đồng”, nhìn thì có vẻ như là đồ cổ, nhưng thật ra nó là giả đó. Chỉ là Thẩm Nguyệt lại muốn xem như nhà giám định đại tài là Trần Tinh Thụy có nhận ra hay không.
Khi này Thẩm Nguyệt vẫn không thấy cô ta có bất kì hành động nào, có nghĩa là theo con mắt nhà nghề mà cô ta tự hào… Thì con ngựa đó… Là thật?
- Con ngựa đó…
- Tiểu Nguyệt, con có hứng thú sao?
- Em thích à?
Thẩm Nguyệt: “…” Hai người im luôn đi được không?
- Là đồ giả.
Lúc này mọi người đang hăng say đấu giá cũng phải dừng lại, ai nấy đều đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt, đương nhiên là có cả Trần Tinh Thụy rồi.
- Tiểu Nguyệt, em đừng ăn nói linh tinh.
- Vậy… Chị có muốn cá cược không?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...