Tuy rằng Thẩm gia đã được thả ra cũng được ba ngày rồi, nhưng mỗi ngày Quân Kình Thương đều nhìn thấy Phó Thi Hy đi ngang qua chỗ này. Hiển nhiên anh biết đó là bà ta cố ý đi ngang qua, vì Quân gia hay quân khu của anh đã được đặt ở ngoại ô, xung quanh đều là rừng rậm, nên người bình thường sẽ không bao giờ đến đây.
Cơ mà… Khi Quân Kình Thương nhìn sang Thẩm Nguyệt… Ừ thì cô gái này đang ngồi đánh cờ với ông nội, thậm chí là trên tay còn nhâm nhi một tách trà, gương mặt vô cùng hưởng thụ.
Bàn tay thon thả xinh đẹp cũng cầm một quân cơ lên, nhẹ nhàng đặt xuống, còn nhìn Quân Khinh Vũ, cười nói:
- Trận 128, chiếu tướng!
Quân Khinh Vũ tựa như không dám tin vào mắt mình… Ông ấy sống hơn nửa đời người rồi, từ trước đến nay chưa từng thua ai thê thảm như bây giờ, bầu trời trong lòng của ông ấy chắc cũng đang xám xịt, thậm chí Lạc Diêu còn nhìn thấy gương mặt của ông cụ rất là thẩn thờ…
Quân Kình Thương cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Ông nội, đã biết chơi không thắng cô ấy thì đừng chơi nữa.
- Không được! Ông nhất định phải phục thù!
Đến đây Quân Khinh Vũ liền nhìn Thẩm Nguyệt, nói:
- Trận 131, Tiểu Nguyệt, chúng ta tiếp tục.
Thẩm Nguyệt cũng không lên tiếng phản đối, cô vẫn nhàn nhã để hưởng thụ, thậm chí là cách đánh của cô còn có hơi lơ đãng một chút, Quân Kình Thương cũng nhìn ra cô đang rất chán, nhưng để làm cho ông nội vui nên mới ngồi ở đây chơi với ông ấy, tuy rằng anh cũng rất muốn đưa cô rời khỏi rắc rối của ông nội, cơ mà anh lại không biết nên làm bằng cách nào.
Đột nhiên lúc này Lương Mộc Hoan từ trong nhà bước ra, trên tay của bà ấy cũng mang theo ít bánh ngọt rồi đặt xuống bàn cờ của Thẩm Nguyệt, bà ấy chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn Quân Kình Thương, nói:
- Kình Thương, chút nữa An Dương sẽ đến. Còn có…
- Tên đó đến làm gì nữa vậy?
- Mẹ nghe nói Tinh Thụy và Vũ Thần muốn gặp… Gặp Thẩm tiểu thư, nên là An Dương mới đưa họ đến.
Quân Kình Thương có hơi nhíu này, ở đây chắc chỉ ngoại trừ Thẩm Nguyệt thì ai nấy đều biết Trần Tinh Thụy - cháu gái của Trần Kiến Quốc và cũng là em họ của Trần An Dương, có thể xem là thanh mai trúc mã với anh, cho nên… Ai cũng nghĩ Trần Tinh Thụy mới là Đại thiếu phu nhân tương lai của Quân gia, chỉ là họ không ngờ rằng giữa đường lại có thêm một Thẩm Nguyệt xuất hiện.
Thậm chí có thể nói Trần Tinh Thụy là nàng dâu chưa qua cửa của Quân gia, ngay cả Lương Mộc Hoan cũng rất ưng ý với người con dâu tương lai này, còn Quân Nhật Tuần dù không bày tỏ thái độ nhưng cũng ngầm ủng hộ vợ mình. Vốn dĩ ai cũng nghĩ Trần Tinh Thụy chỉ còn sớm hay muộn sẽ bước chân vào Quân gia, nhưng ai mà có ngờ…
Lúc này Lương Mộc Hoan cũng có chú ý đến thái độ của Thẩm Nguyệt, vì nếu muốn làm gia chủ Quân gia thì cô không nên mất kiểm soát chỉ vì hai chữ “ghen tuông”, vì một khi thái độ quá rõ ràng thì sẽ có điểm yếu và…
Tuy nhiên thì Lương Mộc Hoan lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình, vì khi bà ấy nhìn sang Thẩm Nguyệt thì cô hoàn toàn không có ý định để ý đến lời bà ấy nói. Thậm chí cô còn đặt con cờ vào bàn, nhẹ giọng nói:
- Trận 129, chiếu tướng!
- Ta không chấp nhận! Tại sao… Tại sao một con nhóc như con lại có thể thắng ta chứ! Ta không thể chấp nhận được! Không chấp nhận!
Đến đây thì Lương Mộc Hoan cũng lại ngạc nhiên, hóa ra từ sáng đến giờ ông cụ và Thẩm Nguyệt đã quyết chiến hơn một trăm trận rồi sao? Chẳng những vậy mà còn thua hẳn 129 trận nữa chứ!
- Cha… Cha chơi với Thẩm tiểu thư bao lâu rồi?
- Ờ… Chắc là mới đâu có vài tiếng thôi mà.
Lúc này Lạc Diêu liền nâng kính lên, nói:
- Chính xác là năm tiếng mười ba phút. Tổng cộng thi đấu 131 trận, tính đến thời điểm hiện tại thì Lão gia thắng 2 trận đầu tiên, Thẩm tiểu thư thắng 129 trận.
- Cậu im miệng đi Lạc Diêu! Chỉ là 129 trận thôi mà! Tiểu Nguyệt, chúng ta tiếp tục!
Thẩm Nguyệt khi này vẫn giữ dáng vẻ chán nản, cô còn lười biếng nhìn ông ấy, nói:
- Vẫn tiếp tục sao ạ? Con đã mỏi lưng lắm rồi đó.
- Không được, ta nhất định phải phục thù!
Quân Kình Thương nghe thấy cô mỏi lưng cũng bước đến bên cạnh cô, thậm chí anh còn đưa tay chạm vào eo của cô, nhỏ giọng nói:
- Em đau ở đâu?
Thẩm Nguyệt liền rùng mình, tuy biết đây là diễn… Nhưng diễn bất ngờ như thế này thì đúng là sợ hãi thật đó, cơ mà cô vẫn phải mỉm cười, nói:
- Xuống dưới một chút.
Quân Kình Thương cũng đưa tay xuống dưới, lại nói:
- Chỗ này sao?
- Qua trái một chút.
- Ở đây?
- Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó.
Ban đầu Lương Mộc Hoan còn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương chỉ đang diễn kịch, nhưng nhìn cách thân mật này thì bà ấy cũng đã tin hơn về mối quan hệ này.
- Dì ơi, con đến rồi.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...