Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện thì Quân Kình Thương cũng “nghe lời” cô vợ nhỏ mà thả Thẩm gia ra, hiển nhiên gương mặt của anh vẫn rất lạnh lùng và nghiêm nghị, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn họ.
Nhưng Thẩm Sơn lúc này còn nhíu mày, nói:
- Quân Kình Thương, rốt cuộc cậu đã đưa con gái tôi đi đâu rồi?
Anh nghe vậy cũng đưa mắt đến nhìn ông ta, nhếch mép cười một cái, nói:
- Chuyện đó ông không cần biết đâu, hiện tại ông chỉ cần biết là… Thẩm gia các người đã được tự do rồi, bây giờ hãy quay về nhà rồi mở tiệc ăn mừng đi.
Nói xong Quân Kình Thương cũng cho hết quân nhân đi vào bên trong, thậm chí là còn cho người tống cổ ba người nhà họ Thẩm ra ngoài và đóng cổng lại.
Thẩm Nhất Hành cũng nhìn sang cha mẹ, lại nói:
- Chúng ta về nhà thôi cha mẹ, cứ mặc kệ nó đi, nó sống hay chết thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, việc mà nó đang làm chỉ là giúp Thẩm gia, cũng là giúp chính nó thôi.
Phó Thi Hy rất muốn nói gì đó nhưng Thẩm Sơn lại gật đầu, thậm chí ông ta còn cười khẩy, nói:
- Nói cũng đúng, dù sao thì nó cũng đã có mối quan hệ rất tốt với Chương Nhược Hàn, nếu như bây giờ đem chuyện Quân gia bắt giữ Thẩm Nguyệt, không biết mọi chuyện sẽ còn thú vị như thế nào nhỉ?
Phó Thi Hy ban đầu còn tưởng rằng sau những chuyện Thẩm Nguyệt đã làm thì Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành sẽ yêu thương cô hơn, xem cô là một thành viên trong gia đình… Nhưng hóa ra trong mắt họ thì họ vẫn chỉ xem Thẩm Nguyệt là một công cụ, cho đến khi cô sắp chết thì họ vẫn muốn lợi dụng cô đến cùng…
[…]
Sau khi đã đá được Thẩm gia đi thì Thẩm Nguyệt cũng đã thoải mái hơn rồi, cô vươn vai một cái, sau đó nhìn sang chỗ của Trần Kiến Quốc, nói:
- Bây giờ con là người vô gia cư rồi, con sang nhà của sư phụ ở tạm vài hôm nha?
- Đương nhiên là được rồi, rất hoan nghênh!
- Không được!
Tuy nhiên thì Quân Kình Thương lại phản đối, lời phản đối của anh làm cho những người có mặt ở đây cũng phải ngớ người mà nhìn anh. Thậm chí là chính chủ Thẩm Nguyệt cũng ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, sau đó cô còn chớp chớp mắt vài cái, lại nói:
- Sao lại phản đối?
- Theo kế hoạch của cô thì chẳng phải cô phải ở đây để chịu phạt thay Thẩm gia sao? Sau đó còn bị “hung thủ thật” ám sát ở trại giam nữa… Nếu bây giờ cô đến Trần gia thì kế hoạch phải làm sao?
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng chỉ nghiêng đầu khó hiểu, thật ra ý của cô là chỉ tung tin đồn thôi mà? Cũng đâu nhất thiết phải ở đây làm gì?
Quân Kình Thương bị nhìn đến lúng túng, cơ mà Trần Kiến Quốc và Quân Khinh Vũ lại thấy rất hài lòng, cuối cùng thì thằng cháu trời đánh này cũng đã biết chủ động hơn rồi. Đây cũng xem như là tín hiệu tốt mà.
- Ông nghĩ lại rồi Tiểu Nguyệt, thật ra Quân Kình Thương nói cũng đúng lắm, nếu như bây giờ con đến Trần gia mà bị người của Thẩm gia bắt gặp thì không hay không lắm. Con nên ở lại nơi này đi.
- Ở lại… Đây á?
Thẩm Nguyệt không chỉ là hét lên mà là hét một cách thất thanh, giọng của cô lớn đến mức Lương Mộc Hoan và Quân Nhật Tuần cũng phải bước ra khỏi phòng để xem có chuyện gì.
- Sư phụ… Con… Con… Không được đâu!
- Tại sao lại không được? Ta thấy như vậy rất tốt mà, đúng không bạn già?
Quân Khinh Vũ cũng gật đầu, thậm chí ông ấy còn nói:
- Đúng đó Tiểu Nguyệt, con cứ ở lại đây đi, đừng ngại. Hơn nữa… Không phải con và Kình Thương cũng định kết hôn sao?
Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt cũng đưa mắt nhìn nhau, nhưng rồi sau đó cô liền xua tay, nói:
- Dù là có sắp kết hôn thì cũng chưa kết hôn mà? Con không thể ở lại nhà của người nam nhân khác được. Hơn nữa…
Nói đến đây Thẩm Nguyệt cũng đưa mắt nhìn lên chỗ của Lương Mộc Hoan và Quân Nhật Tuần đang đứng, sau đó cô cũng nhỏ giọng nói:
- Dù rằng con không phải là thiên kim giới thượng lưu nhưng cũng ý thức được con gái phải giữ phẩm giá của mình. Nên là… Không được!
Hai ông già: “…” Quao quao quao, nó có phẩm giá luôn, quá bất ngờ!
Trần An Dương: “…” Sao lúc nãy khi diễn trò hề không thấy nhắc tới phẩm giá?
Lạc Diêu: “…” Quân gia còn khổ dài dài.
Quân Kình Thương: “…” Không biết nói gì hơn.
Đến đây Quân Kình Thương đang định nói gì đó thì Lương Mộc Hoan đứng ở phía trên cầu thang cũng đã nói xuống:
- Cứ ở lại đây. Miễn sao Thẩm tiểu thư và Kình Thương không ở cùng phòng là được.
Nói xong Lương Mộc Hoan cũng đi vào trong phòng, Quân Nhật Tuần nghe thấy vợ nói vậy cũng chỉ phì cười, sau đó còn nói:
- Thẩm Nguyệt, cứ yên tâm ở lại đi. Mẹ chồng tương lai của con miệng thì hơi cứng, nhưng lại rất mềm lòng. Đừng lo!
- Thật sao ạ? Cháu có thể ở lại sao?
- Được mà.
Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười nhìn ông ấy.
Sau đó cô liền cười thầm, nhỏ giọng nói:
- Đại công cáo thành!
Mọi người: “…” Hóa ra là diễn kịch!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...