Mật Ngọt Hương Đào

Chuyển ngữ: Tiểu Sên

"Mẫu thân......" Đào Bảo xưa nay ngoan ngoãn, chỉ có ở trước mặt mẫu thân mới làm nũng, bé ôm cánh tay a Đào, dè dặt đáng thương.

A Đào giơ tay xoa đầu bé, nói:"...... Được." Thượng tiên đã đồng ý rồi, đi đón tiểu tử này cũng chẳng sao.

Quay đầu nhìn thượng tiên, thấy hắn đang yên lặng ăn sáng, tư thái tao nhã. A Đào cảm thấy khó hiểu, lúc trước thượng tiên đã thể hiện thái độ rõ ràng với nàng, nàng chỉ đưa cái giỏ đào mà hắn đã khó chịu, cứ tưởng không muốn nàng lại gần con. Thế nên nàng cũng đành giữ lời, dù sao trước đây đã nói rõ. Nhưng hôm nay thái độ lại thay đổi.

Nàng thực ra không hiểu rõ hắn, lúc đầu nghĩ hắn là người chính trực cổ hủ, chăm lo gia đình, mà bây giờ lại thêm nhiều điều khó hiểu.

Ăn sáng xong, a Đào cùng thượng tiên đưa Đào Bảo đi học rồi mới đi Cửu Tiêu các. Thượng tiên đi đằng trước, a Đào miễn cưỡng theo sau, sau đó bước chân thượng thoáng chậm lại, song song đi cùng a Đào.

Đình Hòa nói:"Chiều nay Đào Bảo họp phụ huynh, nàng đi cùng ta, chờ nàng tan học ta sẽ qua gọi nàng."

Vừa nãy đã đồng ý Đào Bảo rồi. A Đào gật đầu:"Ừm."

Nói xong A Đào liền đi vào lớp. Đình Hòa nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng nàng, đứng yên một lát mới đi.

Vừa vào cửa liền thấy Xung Hư tôn giả đến rồi, thấy thượng tiên liền cung kính chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nhìn phiền não về điểm thi của học trò.

Xung Hư tôn giả nói:"Những thứ cần thiết đều dạy hết rồi, bọn chúng nhìn thông minh mà sao điểm thi lại tệ như vậy chứ." Xung Hư dạy ban trọng điểm của Cửu Tiêu các, học trò đương nhiên đều là tinh anh, nhưng hắn dạy người tài đã trăm ngàn năm, yêu cầu với các đệ tử cũng cao hơn bình thường, không đạt tới thành tích hắn mong muốn thì chính là "tệ".

Giờ đang buồn bực nghĩ làm sao để các đệ tử cố gắng hơn.

Đình Hòa chậm rãi ngồi xuống, nói: "Ta có một ý."

Ánh mắt Xung Hư tôn giả sáng lên: "Thượng tiên có gì chỉ giáo?" Lúc trước Đình Hòa thượng tiên luôn ôn hòa với các đệ tử, cách giảng dạy hoàn toàn khác với hắn, mà nay Đình Hòa thượng tiên đã lạnh lùng hơn.


Đình Hòa nói:"Ta thấy các đệ tử nam nữ ngồi chung, bọn họ đang trẻ tuổi dễ xúc động, sợ cũng ảnh hưởng tới việc học."

Nam nữ ngồi chung? Xung Hư tôn giả nghĩ nghĩ, hình như là vậy, các mặt khác hắn đều quản giáo nghiêm ngặt, chỉ có chỗ ngồi là hắn để cho mọi người tự do lựa chọn. Giờ nghĩ lại, đa phần đệ tử đều nam nữ ngồi chung.

Xung Hư tôn giả không thích các đệ tử yêu đương, giờ nghe thượng tiên nói vậy thấy đúng, lập tức gật đầu nói: "Thượng tiên nói phải, đúng là cần chú ý một chút."

Càng nghĩ càng thấy đúng, các đệ tử không ngồi xen nam nữ có vẻ chuyên tâm học hành hơn, thành tích cũng tốt hơn.

Xung Hư tôn giả cười cười, chắp tay cảm ơn thượng tiên:"Tiểu tiên phải đi sắp xếp mới được, đúng là không thể cho bọn họ ngồi nam nữ xen lẫn."

Chiều hôm đó Xung Hư tôn giả đến lớp, làm cho các đệ tử ngồi vào đúng chỗ yêu cầu, nam đệ tử ngồi riêng một dãy, nữ đệ tử ngồi một dãy.

Ngọc Quản đang ngồi cạnh A Đào, giờ nhìn vào danh sách thấy vị trí mới của hắn cách a Đào khá xa, nhưng Xung Hư tôn giả đã nói vậy rồi, hắn đành phải im lặng thu dọn sách vở đi. Nhìn a Đào dọn dẹp chuẩn bị qua chỗ mới, Ngọc Quản vội hỏi:"A Đào cô nương, ta giúp nàng chuyển chỗ nha?"

A Đào không dừng lại, ôm bàn đứng bên: "Không cần."

Nàng là Đào yêu tu luyện sáu trăm năm, pháp lực tốt, sức lực còn lớn hơn Ngọc Quản nữa, nàng cũng không thích phiền tới người khác, tự mình chuyển chỗ.

Ngọc Quản liền nhìn nàng ôm bàn đi, ngồi xuống vị trí thứ ba cạnh cửa sổ. Dãy bên đó chỗ ngồi đặc biệt hơn, đều ngồi một mình một chỗ. Hắn nhìn một lát mới ôm bàn đứng dậy, ngồi vào chỗ thứ hai từ dưới lên. Từ chỗ này nhìn qua chỉ có thể thấy bóng lưng a Đào.

Lúc ăn trưa, Thược Dược đề nghị tan học mọi người đi thiên phố chơi, Dạ Đàm còn buồn ngủ, lười biếng nói:"Vậy muộn chút rồi đi."

Thược Dược vốn là một cô nương hiền lành ngoan ngoãn, đến Cửu Tiêu các rồi cũng học được nhiều thứ, biết nhiều điều mới, tính cách cũng hoạt bát hơn nhiều. Nàng nói: "Huynh tưởng ai cũng giống huynh à? Càng khuya càng hưng phấn, lại càng..."

Dạ Đàm cười cười, nghiêng đầu lại gần hơn, hỏi nàng: "Lại càng sao?"


A? Tự nhiên dựa sát vào như vậy, khuôn mặt Thược Dược bỗng chốc đỏ bừng, ba chữ "Càng xinh đẹp" không thể nói ra được. Dạ Đàm buổi tối vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này đôi mắt cong lên cũng đẹp mười phần. Nàng sững sờ một lát, ngửi thấy hương hoa quỳnh gần trong gang tấc mới quay mặt đi, khẽ nói: "Không thèm nói với huynh."

Dạ Đàm cười hì hì.

A Đào nói:"Ta không đi được."

"Sao vậy?" Thược Dược muốn đi cùng a Đào, nàng nói: "Hôm nay nàng tan học sớm mà? Hay là có việc khác? " Nhưng a Đào ở Cửu Tiêu các đâu có bạn bè khác đâu.

Hi Quỳ nhếch môi nói: "Đừng nói là liên quan đến Đình Hòa thượng tiên nha?"

Đình Hòa thượng tiên? Thược Dược sửng sốt nghiêng đầu nhìn A Đào:"Thật sao?"

Ở Cửu Tiêu các có một ít lời đồn về A Đào và Đình Hòa thượng tiên.

A Đào gật đầu.

Hi Quỳ nói tiếp:"Đương nhiên là thật, hôm qua còn có đệ tử thấy cô ta đi theo Đình Hòa thượng tiên ra ngoài, cả đêm cũng không về, sáng nay lại cùng thượng tiên đến, còn thấy cô ta đưa tiểu công tử nhà thượng tiên đến trường."

Thượng tiên vừa mới dẫn tiểu công tử đến Cửu Tiêu các, A Đào này đã vội vàng muốn làm kế mẫu. Ở Cửu Tiêu các có rất nhiều nữ đệ tử ái mộ Đình Hòa thượng tiên, không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng ai nấy đều rụt rè đoan trang, ngày thường chỉ dám hỏi mấy câu để tiếp cận thượng tiên, mà a Đào này lại cao tay hơn, nhanh như vậy đã lung lạc được con trai thượng tiên rồi bám lấy ngài ấy.

A Đào đến từ Di sơn, dung mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, đúng với hình tượng "bình hoa" ngực lớn não nhỏ. Đa số đệ tử không quen biết nàng chỉ cần nhìn dáng vẻ nàng sẽ thấy nàng là người phóng đãng. Lúc trước thấy nàng cự tuyệt Cừ Chúc trước mặt mọi người, nay lại thông đồng thượng thượng tiên, mọi người vừa nhìn đã biết. Chắc là Đào này cao ngạo, chướng mắt Cừ Chúc, chỉ có Đình Hòa thượng tiên mới lọt vào mắt nàng.

Thược Dược luôn kính trọng thượng tiên, cảm thấy nếu a Đào ở cùng thượng tiên thì cũng không có gì bất ổn hết. Có điều nếu thượng tiên gần gũi a Đào vì tiểu công tử thì nàng cần khuyên a Đào một chút. Nhưng nàng hiểu tính a Đào, a Đào không phải người tham hư vinh, liền nói: "A Đào giỏi như vậy, nếu thượng tiên coi trọng nàng ấy cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả."


Cửu Tiêu các có rất nhiều đệ tử giỏi dang, nhưng trong mắt Thược Dược thì a Đào vẫn lợi hại nhất."

Hi Quỳ che miệng cười cười. Thượng tiên là người chính trực, không gần nữ sắc, nếu thật sự bị A Đào mê hoặc thì cũng vì Đào này quá ti tiện thôi. Thượng tiên có gia thế hiển hách, cho dù được thượng tiên và tiểu công tử thích thì sao, cánh cửa Cửu Nguyên sơn cũng không dễ dàng bước vào như vậy.

Hơn nữa.... Một cô đào đã kết hôn lại càng không thể.

Nghĩ đến thượng tiên vĩ đại, lại nhìn Đào yêu phóng đãng trước mặt, Hi Quỳ cảm thấy, nàng ta nhất định phải nói sự thật cho thượng tiên càng sớm càng tốt, miễn cho Đào này làm bẩn thân thể thượng tiên.

Buổi chiều A Đào cùng thượng tiên đi nhà trẻ cạnh Cửu Tiêu các họp phụ huynh cho Đào Bảo. Đào Bảo mới học một tháng, nhưng bé vừa thông minh vừa xinh xắn, các phu tử đều yêu quý. A Đào theo Đình Hòa đi vào, bên trong đã có nhiều phụ huynh tới, đang nói chuyện với phu tử.

Dạy học ở đây phần lớn là các nữ tiên tính tình dịu dàng, phẩm hạnh đoan trang.

Có một nữ tiên mặc váy màu hồng bước lại, hành lễ với thượng tiên:"Đình Hòa thượng tiên."

Đình Hòa khách khí chào nàng:"Bích Nguyên tiên tử."

Tài nghệ của Bích nguyên tiên tử cũng có tiếng trên thiên giới, năm trăm năm trước nàng vô cùng nổi tiếng, có không ít nữ tử quý tộc đến nhờ nàng dạy múa. Nhưng Bích Nguyên tiên tử ba trăm năm trước chân bị thương, mặc dù đã hồi phục nhưng từ đó về sau không thể nhảy nữa. Bây giờ ở trường mầm non dạy trẻ, ngày qua ngày nhàn nhã tự tại. Cũng có người mời nàng rời núi, nhưng nàng đã sớm coi thường danh lợi, cảm thấy ở cùng bọn trẻ vui vẻ hơn.

Bích Nguyên tiên tử ngày thường luôn quan tâm tới Đào Bảo, Đình Hòa cũng khách khí với nàng ta hơn.

Đình Hòa thượng tiên nổi danh thiên giới, mà Bích Nguyên tiên tử lại lận đận tình duyên, gặp người nho nhã lễ độ như hắn ngày nào tan học cũng đón con về, tiếp xúc nhiều, trong lòng đối với thượng tiên cũng có một chút tâm tư. Mấy ngày trước thượng tiên đi công tác, Đào Bảo đều đi theo chín đứa nhỏ nhà Dung Lâm thượng thần, hôm qua thì Thanh Loan phu nhân đến đón, hôm nay cuối cùng cũng được gặp thượng tiên, Bích Nguyên tiên tử có chút kích động.

Đến khi thấy bên cạnh thượng tiên còn có một người mới sững sờ, hỏi thượng tiên: "Vị này là......"

"Mẫu thân!"

Tiếng trẻ con vui sướng vang lên, Đào Bảo mặc đồng phục xanh biếc chạy về phía a Đào, thân thiết nhào vào lòng nàng, ngửa đầu ngọt ngào gọi. A Đào cũng giơ tay xoa đầu bé.

Đình Hòa liền giới thiệu với Bích Nguyên tiên tử: "Đây là mẫu thân Đào Bảo, phu nhân của ta."

Đình Hòa thượng tiên không gần nữ sắc, chưa bao giờ nghe nói bên cạnh hắn có nữ tử nào, mà Đào Bảo này không biết từ đâu xuất hiện, Cửu Nguyên sơn cũng không có tin tức gì, chỉ thấy bọn họ vô cùng yêu thương tiểu công tử này chứ không thấy mẫu thân bé đâu hết, cứ tưởng là không có, nào ngờ... Sắc mặt Bích Nguyên tiên tử khó coi, chào a Đào: "Thì ra là thượng tiên phu nhân."


Phu nhân thì đúng là phu nhân, nhưng hai người họ đã hòa ly nửa năm. Có điều a Đào cũng không để ý, thấy thượng tiên nói vậy cũng không phủ nhận.

Đào Bảo kéo A Đào đi vào chỗ phụ huynh. A Đào không quen họ, chỉ biết duy nhất một người là biểu tẩu của thượng tiên – phu nhân của Dung Lâm thượng thần, A Liên. Còn vị nam tử cao lớn tuấn mỹ bên cạnh A Liên thì nghiễm nhiên là thượng thần Cửu Trọng Thiên, Dung Lâm thượng thần. Trước mặt bọn họ là chín đứa con, bảy nam hai nữ.

A Liên đi qua chào, còn Dung Lâm thượng thần ngồi yên, chờ A Liên quay về mới nói: "Thì ra đó là cô Đào Di sơn khiến Đình Hòa nhớ thương mãi, chẳng trách cô cô không thích."

A Liên cũng biết một ít chuyện của phu thê Đình Hòa, nhỏ giọng nói với thượng thần: "Thượng thần đừng nói vậy, a Đào không thích nói chuyện thôi, chứ nàng ấy là người tốt."

Dung Lâm đương nhiên thiên vị biểu đệ hơn, cảm thấy Đào này không nói một lời đã bỏ lại Đình Hòa tiểu Đào Bảo đi Đông hải, bặt vô âm tín, đúng là không hiền lành.

Nhưng hắn dù sao cũng là thượng thần, không phải người nhiều chuyện, chỉ nói một câu rồi thôi.

Đào Bảo dính lấy A Đào, thấy bạn học đi lại liền cười hì hì giới thiệu mẫu thân. Mấy đứa nhỏ thấy mẫu thân Đào Bảo xinh đẹp như vậy đều vô cùng hâm mộ.

Còn có một bé gái ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bù chạy lại, mặt đỏ bừng hỏi Đào Bảo: "Đây là mẫu thân huynh à?"

Đào Bảo vui vẻ gật đầu:"Đúng vậy đúng vậy."

Tiểu nữ oa tên là Ngọc Sênh, nhỏ hơn Đào Bảo một chút, hâm mộ nhìn phụ mẫu Đào Bảo, nhỏ giọng nói: "Huynh có phụ mẫu đi cùng, hạnh phúc thật đấy."

Ngọc Sênh đi rồi, Đào Bảo mới quay đầu nói với A Đào:"Ngọc Sênh hay chơi với Đào Bảo lắm, nhưng phụ mẫu Ngọc Sênh hòa ly lâu rồi, mẫu thân muội ấy đã tái giá, muội ấy đi theo phụ thân..."

A Đào nhìn lại, thấy tiểu nữ oa mặc lôi thôi như vậy, đúng là điển hình của những đứa trẻ đi theo phụ thân. Nam tử phần lớn đều không biết chăm sóc, ít người giống như thượng tiên.

Đào Bảo nhíu mày nói:"Đứa trẻ có phụ mẫu hòa ly thật đáng thương... Con nghe Ngọc Sênh nói phụ thân muội ấy sắp lấy người khác rồi. Trước đây cũng có người nói Đào Bảo là đứa trẻ không có mẫu thân, nhưng Đào Bảo biết mẫu thân chỉ đi xa thôi, sẽ nhanh về với Đào Bảo, không giống phụ mẫu Ngọc Sênh đâu."

Bé ngẩng đầu nhìn A Đào,"giờ mẫu thân về rồi, mọi người đều hâm mộ Đào Bảo. Sau này mẫu thân đừng đi xa nữa được không? Nếu bắt buộc phải đi, vậy nhớ mang theo Đào Bảo, Đào Bảo sẽ thực nghe lời."

Lại nhớ đến cái gì, Đào Bảo khẽ "À" một tiếng, sau đó cầm tay phụ thân đặt lên tay mẫu thân, nói: "Còn cả phụ thân nữa, phụ thân cũng thực nghe lời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui