Triệu Nguyệt quen biết Trọng Trạm Tĩnh từ thời trung học.
Lúc đầu, Triệu Nguyệt cảm thấy cô ta là một cô gái rất hiểu chuyện. Cô ta nhẹ nhàng, dịu dàng, hòa đồng với tất cả mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi xúc phạm đến lợi ích của cô ta, đầu tiên cô ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, hoàn toàn chủ động rút lui một cách hoàn hảo.
Trọng Trạm Tĩnh vốn ích kỷ từ trong xương tuỷ.
Triệt Nguyệt nhiệt tình cắm hai đao vì cô ta nhưng Trọng Trạm Tĩnh lại có ý mượn dao giết người, đứng trên phương diện đạo đức, một khi có chuyện gì xảy ra thì lập tức phủi sạch quan hệ, không làm liên lụy đến bản thân mình. Nói rằng bản thân cô ta hoàn toàn không biết gì, tất cả đều là lỗi của Triệu Nguyệt, nói rằng Triệu Nguyệt muốn đùa giỡn với con đường tương lai của bản thân.
Trong mắt Trọng Trạm Tĩnh chỉ có mình Chu Mạnh Ngôn.
Cô ta chỉ nghĩ đến cảm nhận của Chu Mạnh Ngôn.
“Triệu Nguyệt, mình xin lỗi. Nếu Chu Mạnh Ngôn biết chuyện này liên quan đến mình, chắc chắn cậu ấy sẽ giận mình. Ngay cả bạn cũng sẽ không thể làm nữa, cậu đừng nói cho cậu ấy nhé…”
Đây là những gì mà cô ta đã từng nói qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nguyệt thấy rõ sự hờ hững và ích kỷ của cô ta.
Điều càng khiến cho Triệu Nguyệt ghê tởm hơn chính là sau khi cô ta ra mặt vì Trọng Trạm Tĩnh, đối phương còn giả dối chọn cách tiếp tục làm bạn tốt với Nguyễn Yên. Không biết vì để bảo vệ cho hình tượng dịu dàng không sụp đổ hay là vẫn không muốn Chu Mạnh Ngôn sinh phản cảm đối với cô ta, dù sao thì tất cả đều khiến Triệu Nguyệt cảm thấy thất vọng.
Cuộc gọi ngày hôm qua.
Trọng Trạm Tĩnh nói rõ hết suy nghĩ trong lòng ra.
Cuối cùng Triệu Nguyệt đã hiểu rõ. Được, có một người bạn giả dối như vậy ở bên cạnh, không chừng ngày nào đó sẽ lừa gạt cô.
Triệu Nguyệt đã chán ngấy khi chơi chung với người như vậy rồi.
Triệu Nguyệt nói với Chu Mạnh Ngôn:
“Chắc là anh không biết cô ta thích anh từ lâu như vậy đâu nhỉ? Cô ta che giấu tốt thật, từ thời trung học đến giờ anh cùng bạn bè của anh vẫn chưa nhận ra.”
“Lần các anh đi công tác ở Tô Thành, cô ta cố tình đi theo anh đấy. Vốn dĩ cô ta nghĩ cậu mua bánh ngọt cho sinh nhật cô ta. Ai ngờ anh lại mua bánh ngọt cho vợ anh, thái độ cố tình như vô tình bảo vệ Nguyễn Yên của anh khiến Trọng Trạm Tĩnh ghen tị đến phát điên nhưng cô ta vẫn cố tình giả vờ thân thiện tiếp cận vợ anh, có khi bây giờ vợ anh vẫn còn chẳng hay biết gì cả.”
Cô ta nói xong thì nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông kia dần dần tối sầm lại, nhìn thẳng vào cô ta, viền môi đang thẳng hơi hạ xuống giống như vừa bước vào mùa đông, làm cho không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo.
Triệu Nguyệt tiếp tục nói:
“Lần sinh nhật anh, cô ta đã lên kế hoạch làm sinh nhật bất ngờ cho anh, chọn quà và nhà hàng cho anh nhưng anh ngược lại đưa Nguyễn Yên đến, cô ta biết hai người yêu nhau nên đã khóc rất khó chịu cho nên sau khi Nguyễn Yên mới đến đoàn kịch, lúc ấy tôi thấy thương xót cho cô ta, muốn trút giận giúp cô ta nên tôi đã đề xuất sửa kịch bản, Trọng Trạm Tĩnh cũng không phản đối gì.”
Cuộc đối thoại ngay lúc đó là.
Triệu Nguyệt:
“Mình đã thay đổi kịch bản của cô ta thê thảm hơn chút rồi, để cho cô ta chịu thêm một số cảnh đánh đập. Mình muốn thấy cô ta diễn kịch cũng không được vui vẻ.”
Trọng Trạm Tĩnh:
“Làm như vậy có sợ bị phát hiện không?”
Triệu Nguyệt:
“Sao có thể chứ, cô ta chỉ là một vai diễn nhỏ, ai thèm quan tâm cô ta.”
Trọng Trạm Tĩnh:
“Ừm…”
“Sau này cô ta tưởng cậu muốn đi Mỹ nên cảm thấy rất mừng. Cảm thấy chắc chắn hai người sẽ phải xa cách còn tìm đến Nguyễn Yên nói chuyện, hy vọng Nguyễn Yên lay động trước tình cảm của các người.”
Buổi tối ngày hôm đó sau khi Trọng Trạm Tĩnh tìm Nguyễn Yên nói chuyện thì đã ăn cơm với Triệu Nguyệt nên nhắc tới chuyện này.
“Trọng Trạm Tĩnh coi thường vợ anh từ tận đáy lòng, cô ta nói nếu anh kết hôn thương mại với một cô gái hoàn hảo trên mọi phương diện thì không sao. Nhưng sao lại khăng khăng lấy một cô gái bị mù, mọi phương diện đều không bằng cô ta như Nguyễn Yên.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên cô ta về nước thấy anh và vợ anh. Buổi tối hôm đó cô ta đã gọi điện thoại cho tôi nói cô ta đã gặp Nguyễn Yên, cảm thấy cô ấy không xứng ở bên cạnh anh chút nào.”
Triệu Nguyệt đã nói xong tất cả.
Chu Mạnh Ngôn cụp mi, mái tóc đen che đi đôi mắt đen láy đang che giấu cảm xúc, ngồi ngược hướng ánh sáng, vẻ mặt u ám.
Anh gõ gõ mặt bàn sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta:
“Nói xong rồi?”
Triệu Nguyệt:
“Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi Trọng Trạm Tĩnh.”
“Định đổ hết trách nhiệm lên đầu chị ấy? Cô cảm thấy mình trong sạch lắm sao?”
Triệu Nguyệt ngẩn người ra.
Vốn dĩ cô ta định vạch trần Trọng Trạm Tĩnh để chuyển hướng sự tức giận của Chu Mạnh Ngôn lên mình đi.
Ngay sau đó, người đàn ông mỉm cười, giọng nói truyền đến trước mặt.
“Ngại quá, tôi muốn so đo với cả hai người.”
Triệu Nguyệt rời đi, tới gần giờ ngọ, ánh mặt trời trở nên gay gắt hơn.
Chu Mạnh Ngôn nhấn điện thoại bảo Giang Thừa đi vào, sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, một tay đút vào túi quần, nhìn xuống phong cảnh phía dưới.
“Chu tổng, ngài tìm tôi?”
Giang Thừa đứng trước bàn làm việc.
“Nghe nói gần đây công ty Trọng thị đang hợp tác với tập đoàn Tư Nhã một dự án rất lớn.”
Một ánh mặt trời thoáng qua trên mặt người đàn ông.
“Đi điều tra tiến độ đàm phán của của bọn họ.”
Những vì sao rủ xuống trong màn đêm, ánh sao lung linh, trong không khí còn mang hơi nóng.
Nguyễn Yên ngồi trước giường bệnh Nguyễn Vân Sơn, đánh dấu cuốn sách sau đó khép lại:
“Ba ơi, hôm nay con đọc cho ba rất nhiều, lần sau con sẽ đọc tiếp.”
Nguyễn Yên đặt sách ở đầu giường, khuỷu tay chống lên mép giường, mỉm cười nhìn Nguyễn Vân Sơn:
“Con cảm giác gần đây ba có sinh lực hơn rồi.”
Tuy không tỉnh lại nhưng cô biết ba mình đã khỏe hơn một chút rồi.
“Không chừng một ngày nào đó, con có thể nghe được tin ba tỉnh lại. Đến lúc đó…”
Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện của nhà họ Nguyễn, đột nhiên lại sợ ba mình không thể chịu nổi đả kích như vậy.
Nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, ba tỉnh lại mới có thể hy vọng với mọi thứ.
Dù thế nào thì cô sẽ ở bên ba mình mãi mãi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nguyễn Yên nhìn người đàn ông đi vào, khóe môi cong lên, cô đứng dậy:
“Mạnh Ngôn, anh tới rồi.”
Mạnh Ngôn vừa từ công ty tới đi đến gần trước mặt cô gái, nắm lấy tay cô:
“Hôm nay ba thế nào rồi?”
“Khá tốt…”
Chu Mạnh Ngôn ngồi ở đây hàn huyên cùng cô một lát sau đó nói đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình gần đây một chút.
“Chúng mình đi cùng nhau đi, em ở đây cũng không khác gì lắm.”
Nguyễn Yên vừa cầm lấy túi thì lòng bàn tay bị anh nắm lấy.
Hai người rời đi, phòng bệnh trống trải. Sau một lúc lâu, ngón tay của người đang nhắm mắt nằm trên giường khẽ động.
Từ viện điều dưỡng về đến nhà, Nguyễn Yên nói khát nước nên muốn ăn dưa hấu, người đàn ông kêu người giúp việc đi bổ dưa.
“Em không cần cắt đâu, em muốn lấy nguyên một nửa để dùng thìa xúc.”
Cô cười khúc khích.
Mùa hè ăn dưa hấu như vậy là thoải mái nhất.
“…Nghiêm túc?”
Anh nhếch miệng hỏi bên tai cô:
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cầm nửa quả dưa hấu dẫn cô lên đầu, người đàn ông hỏi:
“Muốn xem phim nữa không?”
Cô sửng sốt.
“…Anh nghiêm túc?”
Anh nhếch miệng, hỏi bên tai cô:
“Ý em hỏi là nghiêm túc xem phim hay là xem phim nghiêm túc?”
Nghiêm túc xem phim.
Xem phim nghiêm túc.
Khi hai người bước phòng chiếu phim, Nguyễn Yên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt trở nên nóng lên, nhẹ giọng ngập ngừng:
“Còn có phim không nghiêm túc nữa sao?”
Anh nhìn mắt cô xoẹt qua một tia cảm xúc, chỉ thấy Nguyễn Yên ngẩng đầu, chớp mắt hỏi anh:
“Phim không nghiêm túc là gì?”
Nguyễn Yên giả ngu.
Anh cúi mặt xuống, kéo khoảng cách của hai người lại gần nhau, ánh mắt đen tối phản chiếu trên gương mặt cô, anh trầm giọng hỏi lại:
“Yên Nhi không biết hay vẫn chưa xem?”
“Ừm…” Nguyễn Yên chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác:
“Em chưa xem.”
Anh nở nụ cười.
“Vậy là biết rồi?”
Nguyễn Yên không ngờ bị anh phản công ngược lại, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh ngẩng cổ lên nhìn anh, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Vậy anh đã từng xem rồi sao?”
Thấy anh không nói gì, Nguyễn Yên à một tiếng:
“Vậy chắc chắn anh đã từng xem rồi.”
“Ừ?”
“Em nghe nói đàn ông đều từng xem rồi, dù ít hay nhiều.”
“Cái đó…có khó coi không?”
Anh cười:
“Có hứng thú không?”
Ngay khi Nguyễn Yên vừa muốn phủ nhận người đàn ông đã ôm lấy, đôi môi ấm áp phủ lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp từ giữa môi truyền ra:
“Nếu em muốn, sau này anh có thể dẫn em đi xem.”
“…”
Biểu cảm trên toàn bộ khuôn mặt của Nguyễn Yên đều trở nên tế nhị.
Anh thấy vậy thì nở nụ cười, quẹt chóp mũi nhỏ của cô:
“Đùa em thôi.”
“Sao anh có thể để em nhìn người đàn ông khác chứ.”
Cô bị anh dắt ngồi xuống sô pha, mím môi, có chút tò mò:
“Dáng vẻ có đẹp trai không?”
Anh đưa mắt nhìn cô.
Nguyễn Yên khẽ ho một tiếng:
“Soái ca mỹ nữ quyến rũ.”
Anh nghiêng người về phía cô, choàng tay ôm cô từ phía sau ghế sô pha:
“Thích quyến rũ?”
“…”
“Mỗi lần ai đều nói phải tắt điện, cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn anh?”
“Chồng em đẹp như vậy mà em không nhìn?”
“…”
Trước đây Nguyễn Yên không phát hiện người này tự luyến như vậy.
Cô không nhịn được mỉm cười, chợt nghe anh nói:
“Đừng cười, đêm nay em đừng nghĩ đến việc muốn tắt đèn.”
“Anh rất đẹp trai nên em nhìn anh mới xấu hổ.”
Trong mắt anh gợn ý cười:
“Nhìn nhiều sẽ quen thôi.”
Nguyễn Yên khẽ đẩy anh một cái:
“Xem, xem phim đi.”
Chuyện không nghiêm túc đợi lát nữa nói sau.
Hai người chọn một bộ phim hài ngẫu nhiên.
Nguyên Yên bị bộ phim làm cho buồn cười, còn sự chú ý của Chu Mạnh Ngôn lại không tập trung vào bộ phim.
Tất cả đều tập trung vào cô.
Anh múc một thìa dưa hấu đưa vào miệng cô sau đó nhẹ nhàng véo cằm cô, bịt chặt miệng cô đưa hơi thở với nhiệt độ thiêu đốt vào miệng cô.
Nguyên Yên như một viên kẹo, giấy gói kẹo bị bóc ra rồi sau đó tan chảy trên môi và tay anh.
Cuối cùng cô phát hiện.
Bất luận có xem phim nghiêm túc hay không, người này đều có thể nghĩ mọi cách ức hiếp cô…
Sau khi kết thúc lần thứ nhất, Nguyễn Yên ở nhà nghỉ ngơi, hay tin cổ phiếu công ty Âu Lạp đang tăng lên.
Đây là điều mà Chu Mạnh Ngôn đã dự đoán trước đó.
Nhưng đây cũng không phải là một điều tốt.
Chu Mạnh Ngôn nói cho Nguyễn Yên biết về kế hoạch kế tiếp của anh. Cuối cùng giữ lấy mái tóc cô rồi nhẹ nhàng nói:
“Có thể sắp tới Âu Lạp sẽ có chút biến động lớn. Em không cần lo lắng, cứ yên tâm giao cho anh, được không?”
“Được ạ.”
Trong phòng chủ tịch Âu Lạp ở phía bên kia, Nguyễn Ô Trình nhìn giá cổ phiếu nhiều ngày qua của công ty, nụ cười nở trên môi.
Thật ra báo cáo tài chính ban đầu cũng không khả quan hơn quý trước là bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...