Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ và khổ sở của Chu Mạnh Ngôn, đau lòng ôm chặt lấy anh, truyền qua toàn bộ hơi ấm trên cơ thể mình.
“Em hiểu, em đều hiểu tất cả cảm nhận của anh.”
Những điều không muốn để cho người khác biết, nỗi khổ riêng chôn dấu ở trong lòng, những tổn thương mà tuổi thơ đã mang lại cho anh không thể xóa nhòa, anh để ý nhưng cũng khó để mà có thể buông bỏ, cô đều hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Yên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của anh, giọng nói dịu dàng:
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng vì những người đó mà lại tức giận nữa, dù sao thì anh ta cũng đã bị anh đuổi đi rồi, đúng hay không nào?”
Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô, vùi đầu vào nơi cần cổ của cô.
Nguyễn Yên nhẹ giọng thì thầm, giống như là đang dỗ dành anh như một đứa trẻ vậy.
Có lẽ những tổn thương thời thơ ấu này, Chu Mạnh Ngôn cũng không nhắc đến với ba mẹ của mình, anh đều chỉ tự giữ nó ở trong lòng mình cho nên cô biết giờ phút này anh cần nhất là có người quan tâm và bầu bạn.
Mãi một lúc lâu sau anh mới nguôi ngoai cảm xúc, hôn xuống giữa hai hàng mày của cô: “Yên nhi...”
Cô gái nắm lấy tay của anh rồi mỉm cười: “Sau khi nói ra rồi, anh có cảm thấy khá hơn nhiều hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại: “Ừm.”
“Mạnh Ngôn, điều em muốn nhất, chính là anh được vui vẻ.” Nguyễn Yên đối mặt với anh: “Có lẽ khi người khác suy xét một vấn đề nào đó thì sẽ đặt chuyện khác ở vị trí hàng đầu, nhưng ở trong lòng em, điều quan trọng nhất chính là anh được vui vẻ. Anh phải biết rằng, trên thế giới này, anh sẽ vĩnh viễn là người mà em quan tâm nhất.”
Cái ót của Nguyễn Yên bị giữ lấy, vài giâu sau nụ hôn của người đàn ông đã chặn lấy môi của cô.
Cánh môi mịn màng của anh nghiến lấy môi của cô, dịu dàng và lâu dài, giống như là đối xử với thứ quý giá dễ vỡ vậy.
Nguyễn Yên nhắm mắt lại, lặng lẽ trao đi toàn bộ tình yêu của mình.
Một lúc lâu sau Chu Mạnh Ngôn mới chậm rãi buông môi ra, khẽ tựa lên trán cô.
Mở miệng giọng nói khàn khàn và lưu luyến:
“Anh yêu em.”
Nguyễn Yên cong lên đôi mắt hạnh giống như chứa đầy sao trời: “Em cũng yêu anh.”
Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có phải còn muốn ngủ trưa nữa hay không, Nguyễn Yên gật đầu, anh lập tức dẫn cô đi đến bên mép giường: “Nằm xuống nào.”
Nguyễn Yên nằm xuống: “Vậy thì anh đi làm việc phải không ạ?”
Ngay sau đó người đàn ông lên giường rồi ôm cô vào trong vòng tay: “Muốn nằm cạnh em trong chốc lát.”
Nguyễn Yên cười: “Anh không bận việc hay sao?”
“Những điều đó đều không quan trọng bằng em.”
“Anh nói như vậy thì em thật sự cảm thấy em đến đây là ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Anh vuốt xuống chóp mũi của cô: “Tạm thời không bận, có được không?”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Được ạ.”
Nguyễn Yên dựa vào ngực anh, sau khi ngủ thì anh mới đi ra ngoài.
Nguyễn Yên tỉnh lại vào buổi chiều tối thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn dường như đang nói chuyện với người trong công ty ở bên ngoài, cô ngồi ở đầu giường, cuối cùng gọi điện thoại cho Diệp Thanh.
“Chị Diệp Thanh, em muốn chị giúp em tra một chuyện.”
“Phu nhân nói đi ạ?”
“Mạnh Ngôn có một người cậu họ, họ Hứa, em muốn chị giúp em tra xem tình hình gần đây của người nhà ấy, nghe nói nhà bọn họ có một đứa bé bị bệnh, em muốn biết cụ thể là chuyện gì. Bên chị có thể giúp em tra được không?”
“Được ạ, tôi sẽ giúp ngài hết sức có thể.”
Nguyễn Yên ngắt điện thoại sau đó đi đến cửa phòng nghỉ rồi khẽ đẩy cửa ra.
Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn đang trò chuyện với giám đốc bộ phận tài chính của công ty vang lên từ trong góc, hai người quay đầu lại thì nhìn thấy một cái đầu đang thò ra khỏi phòng nghỉ.
Nguyễn Yên bắt gặp chính xác ánh mắt của hai người bên kia.
“……”
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Lời nói của giám đốc bộ phận tài chính đột nhiên dừng lại, vài giây sau mới nói: “À... Xin chào Chu phu nhân!”
“Anh, xin chào anh, mọi người tiếp tục đi...”
Nguyễn Yên nhanh chóng lùi đầu về, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Một lúc sau tiếng nói bên ngoài ngừng lại, Nguyễn Yên nhìn thấy giám đốc tài chính đẩy cửa văn phòng rời đi.
Nguyễn Yên bước ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện người đàn ông đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, khóe mắt hiện lên ý cười:
“Ở nơi này của anh còn có người thứ hai hay sao?”
Nguyễn Yên im lặng rồi chạy chậm qua, tiến vào trong lòng ngực anh, xấu hổ nói: “Em chưa từng gặp người kia, sao anh ta lại biết em là Chu phu nhân thế ạ?”
“Em cảm thấy người phụ nữ có thể đi ra từ trong phòng nghỉ của anh, không phải là phu nhân của tổng giám đốc thì còn là ai nữa?”
“Chẳng hạn như... Chị gái nhỏ xinh đẹp đến từ chỗ nào đó?”
Chu Mạnh Ngôn: ?
Nguyễn Yên ngây ngô hỏi: “Mạnh Ngôn, khi anh vẫn còn chưa thích em thì anh chưa từng muốn tìm những người phụ nữ khác hay sao?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu đôi mắt lại, giữ lấy cằm của cô: “Ừm?”
“Em đang nói bậy cái gì thế?”
Nguyễn Yên nhận thấy được hơi thở nguy hiểm, rụt cằm lại, nhỏ giọng thì thầm: “Em nghe nói đàn ông có tiền, ví dụ giống như anh nhà giàu như vậy, ở nhà có vợ, bên ngoài có tình nhân là chuyện thật bình thường...”
Anh bị cô chọc giận đến bật cười, khẽ cắn lên vành tai của cô rồi trầm giọng hỏi:
“Anh có tình nhân hay không, buổi tối khi ở trên giường không phải em là người biết rõ ràng nhất hay sao?”
Nguyễn Yên: “……”
Người đàn ông này đúng thật là tinh lực dồi dào đến mức giống như là không tìm thấy nơi để mà phát tiết vậy.
“Tại sao?” Cô đột nhiên hỏi.
“Tại sao cái gì?”
“Chính là tại sao…… Không tìm cô gái khác bên ngoài.”
Chu Mạnh Ngôn nhướng mày: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ thế mà lại hỏi chồng tại sao không bao nuôi người ở bên ngoài đấy?”
“Á……”
Anh búng vào trán cô: “Anh có thói quen ở sạch, không thích quan hệ hỗn loạn nam nữ như thế.”
“Hơn nữa công bằng mà nói……” Anh hôn xuống cằm của cô: “Có em rồi thì những người phụ nữ khác thật sự làm anh chướng mắt.”
Nguyễn Yên cười khúc khích: “Được rồi, em sẽ xem như là anh đang khen em vừa xinh đẹp lại vừa có vóc dáng chuẩn.”
“Tự luyến sao?”
“Sao lại không?”
Anh mỉm cười: “Tối nay trở về anh sẽ kiểm tra thử xem.”
“……” Người này đúng là một tên lưu manh!
***
Vài ngày sau vụ việc ở công ty, Diệp Thanh gửi cho cô một tin nhắn nói rằng rốt cuộc gia đình của Hứa Hồng Văn cũng đã bị điều tra.
Diệp Thanh còn nói một ít tình hình cụ thể sau đó gửi cách liên lạc qua.
Nguyễn Yên bấm số gọi đi.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Xin chào anh, tôi là Nguyễn Yên, là phu nhân của Chu Mạnh Ngôn, chúng ta có thể dành thời gian để gặp mặt được không?”
Sau khi hiểu ra, phía bên kia đồng ý vì thế nói địa điểm cho Nguyễn Yên.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời rơi trên hàng cây long não bên đường, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ.
Xe riêng dừng ở cửa vào số ba của bệnh viện nhân dân thành phố, Nguyễn Yên xuống xe thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo màu xanh biển cổ lật tay ngắn đang đứng ở trước cửa.
Cô xách theo giỏ trái cây đi tới, Hứa Hồng Văn nhìn thấy cô thì sững sờ: “Xin chào, em chính là em dâu có đúng không?”
“Vâng.”
Hứa Hồng Văn cọ cọ bàn tay vào gấu quần, chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay: “Tôi đưa em lên.”
Hai người bước vào phía trong, khi họ đợi thang máy, Hứa Hồng Văn hỏi: “Có phải... Mạnh Ngôn đã gọi em tới đây không?”
“Anh ấy không biết chuyện này, chỉ là tôi muốn tự mình đến nhìn xem.”
“Ừ……”
Sau khi ra khỏi thang máy, bọn họ đi đến phòng bệnh, cuối cùng đẩy ra một cánh cửa, Nguyễn Yên nhìn thấy một cậu bé đang nằm trên giường bệnh ở bên trong, trên người cắm ống truyền, cơ thể gầy yếu, sắc mặt nhìn qua có vẻ tái nhợt.
Hai người phụ nữ bên cạnh giường bệnh đứng dậy chào hỏi với Nguyễn Yên, một người là vợ của Hứa Hồng Văn và người còn lại là con gái lớn của Hứa Hồng Văn.
“Gia Gia vừa mới ngủ.”
Nguyễn Yên đi lên trước nhìn cậu bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Thằng bé bị bệnh gì thế?”
“ALL, cũng chính là tế bào bệnh bạch cầu lympho cấp tính phổ biến ở trẻ em.”
Bệnh bạch cầu……
“Vậy còn có thể trị liệu không?”
“Mấy ngày hôm trước vừa mới tìm được tủy phù hợp để ghép, chỉ là...” Hứa Hồng Văn mấp máy môi, nén lại chua xót trong lòng: “Không sao đâu, có thể trị liệu.”
Nguyễn Yên ngồi ở trước giường bệnh nhìn cậu bé trong chốc lát sau đó đứng dậy: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi? Không làm ồn để Gia Gia nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Hứa Hồng Văn đi cùng Nguyễn Yên ra ngoài phòng bệnh, ngồi trên ghế ở hành lang, Hứa Hồng Văn hỏi Nguyễn Yên: “Em dâu, em kết hôn với Mạnh Ngôn khi nào thế?”
“Tháng tám năm ngoái.”
“Như vậy à…… Đúng rồi, tại sao em biết chuyện bên này của tôi thế?”
“Ngày hôm đó anh đến văn phòng của Mạnh Ngôn tìm anh ấy, thật ra tôi đang ở trong phòng nghỉ bên cạnh, cũng nghe thấy rồi.”
Hứa Hồng Văn nhíu chặt mi.
Nguyễn Yên hỏi: “Hiện tại Gia Gia thiếu tiền phẫu thuật sao?”
Hứa Hồng Văn gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Không phải nhà các anh cũng mở công ty hay sao?”
“Sự phát triển của công ty trong mấy năm nay càng ngày càng kém đi.” Hứa Hồng Văn đề cập đến những năm này, bọn họ làm ngành sản xuất hành lý truyền thống, sản phẩm chỉ có một nên cũng không theo kịp trào lưu, vì thế việc kinh doanh ngày càng sa sút, bởi vì Hứa Bằng Vận ngày càng lớn tuổi nên để cho Hứa Hồng Văn tiếp quản công ty.
Vào lúc cuối năm ngoái, bởi vì công ty xảy ra chút chuyện nên gia đình bọn họ đã lấy hết tất cả tiền tiết kiệm ra, không thể không giải quyết khủng hoảng của công ty, ai ngờ nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, kiểm tra kết quả Gia Gia đang bị bệnh bạch cầu.
Hiện tại trong nhà đang thiếu nợ, còn phải đưa con đi chữa bệnh.
Hốc mắt Hứa Hồng Văn ửng đỏ: “Tôi biết cái gì gọi là quả báo, nhưng tôi tình nguyện người bị nhận lấy quả báo chính là tôi, không liên quan gì đến con trai của tôi cả, tại sao lại phải như vậy...”
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì mím môi: “Lúc trước Mạnh Ngôn cũng là một đứa trẻ, anh ấy cũng rất vô tội.”
Hứa Hồng Văn ngẩn ra thì nghe Nguyễn Yên nói với giọng nhàn nhạt:
“Chắc hẳn tuổi thơ của anh đã trôi qua vô cùng hạnh phúc, cũng chưa từng nếm trải cảm giác bị làm nhục là như thế nào, đoạn thời gian bị phá sản và bị người khác đòi nợ kia, những ngày tháng không có chỗ ở cố định, anh đã từng trải nghiệm chưa? Ngày nào cũng ăn không đủ no, lấy tất cả tiền tiết kiệm mua đồ chơi xếp hình cho anh họ, trong nháy mắt đã bị ném vào thùng rác, anh đã từng trải nghiệm chưa?”
“Vô cùng xin lỗi……”
“Bởi vì gia đình phá sản, anh ấy phải bị tất cả các bạn đồng lứa cô lập, xa lánh và chế giễu, anh ấy đã làm sai cái gì kia chứ?” Nguyễn Yên nhếch khoé miệng lên: “Có ai sẽ suy nghĩ đến anh ấy có từng trải qua một tuổi thơ vui vẻ hay không?”
Hứa Hồng Văn gục đầu xuống, phủ lòng bàn tay lên trên mặt mình.
“Lúc trước tôi vẫn còn nhỏ tuổi, cũng là do ba mẹ không cho tôi chơi với cậu ấy cho nên tôi cũng không nghĩ đến sẽ làm tổn thương cậu ấy như thế...”
“Nếu như nhà của các anh lúc trước không quá đáng như thế, giữ lại một chút tình cảm thì Mạnh Ngôn cũng không đến mức phải đối xử tuyệt tình với gia đình của các anh như vậy, lúc trước ở trong tiệc rượu của ba anh, các anh không giữ lại dù chỉ là một chút tình cảm nào cho anh ấy cả.”
Chu Mạnh Ngôn hồn nhiên và hoạt bát, vẫn luôn dành thiện ý đối với tất cả mọi người, toàn bộ đều bị phá huỷ ở năm anh ấy mười tuổi.
Hứa Hồng Văn chỉ biết nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Chỉ là hắn cũng biết, hiện tại lời xin lỗi có bao nhiêu yếu ớt và vô lực.
Một lúc lâu sau Hứa Hồng Văn đứng dậy: “Tôi đi rửa mặt đã...”
Sau khi hắn rời đi, một bé gái đi ra từ trong phòng bệnh, đưa đến một tách trà hoa cúc, nhìn Nguyễn Yên: “Mợ ơi... Mợ có muốn uống trà hoa cúc không ạ?”
Bé gái nhìn Nguyễn Yên, trong ánh mắt mang theo nhút nhát cùng với sợ bị cô từ chối, Nguyễn Yên nhận lấy, cong môi lên với cô bé: “Cảm ơn, cháu tên là gì?”
Cô bé ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Yên: “Mợ gọi cháu là Duyệt Duyệt là được rồi ạ.”
“Cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Cháu mười bốn tuổi ạ.”
“Cháu thường xuyên ở chỗ này với Gia Gia sao?”
“Vâng ạ, ba của cháu đôi khi muốn đi làm, nhưng phải theo cháu và ma ma ở cạnh em trai.” Cô bé cúi đầu: “Sau khi Gia Gia bị bệnh thì gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đều vô cùng khó chịu, cháu phải thường xuyên tới chơi với em ấy, chọc cho em ấy vui vẻ, làm cho em ấy không phải khó chịu như vậy nữa.”
Nguyễn Yên vuốt đầu của cô bé: “Duyệt Duyệt ngoan lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...