Sau khi cửa phòng bao bị đẩy ra, Chu Mạnh Ngôn nắm tay Nguyễn Yên đi vào, người bên trong nhìn thấy hai người bọn họ thì vội vàng đứng dậy:
“Vị này chính là Chu phu nhân đúng không?”
Chu Mạnh Ngôn mang theo Nguyễn Yên tiến lên: “Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Hoằng Tân vội vàng gật đầu với Nguyễn Yên: “Vẫn là lần đầu tiên nhìn đến Chu phu nhân, tuổi rất trẻ và có khí chất……”
Nguyễn Yên chào hỏi với bọn họ.
Triệu Cẩn đi theo phía sau, toàn bộ khuôn mặt vừa xanh vừa đen, nụ cười cứng ngắt giống như bị keo 502 dán chặt.
Nhớ lại vừa rồi ở bên ngoài, sau khi người đàn ông ôm lấy Nguyễn Yên, cô gái nở nụ cười với cô: “Đàn chị Triệu, chúng ta cùng nhau vào thôi.”
Triệu Cẩn bị dọa đến mức không nói được lời nào.
Cô ta chế giễu ở trước mặt Nguyễn Yên một hồi, còn nghĩ rằng cuộc đời của người ta cũng thật khổ, ai biết rằng người ta trong lúc tạm nghỉ học ở nhà thì thuận tiện gả vào nhà giàu có, diễn kịch nói căn bản không phải là do không có tiền. Cô ta còn khoác lác đủ kiểu quan hệ tốt với Chu Mạnh Ngôn, không nghĩ đến đối tượng khoác lác thế mà lại kéo đến trên đầu chồng người ta...
Cô ta vốn cho rằng bản thân đã diễn rất khá, không nghĩ đến Nguyễn Yên cũng phối hợp một hồi diễn với cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có một ngày cô ta thế mà lại cũng sẽ bị Nguyễn Yên tính kế ngược lại, tát một cái thật mạnh vào mặt.
Sau khi chào hỏi xong, Thiệu Hoằng Tân nhìn về phía Triệu Cẩn ở đằng sau rồi thuận miệng giới thiệu với Nguyễn Yên: “Đây là giám đốc bộ phận sáng tạo của công ty chúng tôi, tiểu Triệu. Sao vừa rồi mọi người lại đi vào cùng nhau thế?”
Nguyễn Yên nhìn về phía Triệu Cẩn rồi mỉm cười: “Em cùng đàn chị Triệu học chung một trường học đó, vừa rồi gặp ở cửa còn nói mấy câu.”
Chu Mạnh Ngôn: “Hai người quen biết nhau sao?”
Nguyễn Yên gật gật đầu: “Lúc trước khi vẫn còn là một học sinh, đàn chị Triệu thường xuyên giúp đỡ em, hơn nữa vô cùng xuất sắc ở trường học của bọn em, vừa rồi em nghe chị ấy nói anh cũng vô cùng ngưỡng mộ chị ấy đó.”
Người đàn ông sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Cẩn, trong lòng Triệu Cẩn hốt hoảng, cười gượng hai tiếng: “Nguyễn Yên, em nói đùa rồi, thành tích của chị cũng bình thường thôi……”
Chu Mạnh Ngôn nhìn biểu cảm ranh mãnh trên gương mặt của Nguyễn Yên, cùng với thần sắc thay đổi của Triệu Cẩn nên cũng đoán được đại khái, áp xuống ý cười nơi khóe miệng, xoa xoa đầu Nguyễn Yên:
“Lúc trước chưa nhìn thấy cô Triệu, hoá ra còn có duyên phận như vậy với phu nhân của tôi.”
Những từ này là để xoa dịu nhưng càng giống như giải thích một số hiểu lầm trong vô hình.
Còn Triệu Cẩn phát hiện thổi da trâu* bị nổ tung tại chỗ, yết hầu giống như bị nghẹn lại, hoàn toàn không nói nên lời.
*Khoe khoang.
“Lại đây nào, Chu tổng và Chu phu nhân, trước tiên hãy ngồi xuống đã, gọi người phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa và gọi thêm một ít món ăn nữa.”
Nguyễn Yên từ chối rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Mạnh Ngôn: “Không sao, tôi đã ăn rồi.”
Người đàn ông nghiêng đầu nói vào bên tai cô: “Chỗ bên này của anh sẽ kết thúc nhanh thôi, ừm?”
Nguyễn Yên đáp lại: “Anh cứ lo việc đi đã, em lướt điện thoại nhé.”
Chu Mạnh Ngôn cùng với Thiệu Hoằng Tân tiếp tục trò chuyện công việc, Nguyễn Yên lấy điện thoại ra, click mở WeChat, tìm thấy Triệu Cẩn rồi trực tiếp kéo đen.
Cô đâm chọc thật sảng khoái một chút.
Lúc trước cô nên xóa người này từ lâu rồi mới đúng! Còn mỗi ngày phải xem cuộc sống của cô ta, lòng dạ thật là buồn nôn!
Cô tức giận uống lên một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn về Triệu Cẩn phía đối diện, người kia sợ đến mức không dám nhìn cô.
Tại sao phải sợ hãi như thế.
Còn dễ bắt nạt hơn so với cô...
Nguyễn Yên ngược lại cũng lười phải tức giận, không để chuyện này ở trong lòng, cúi đầu chơi điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay bị người đàn ông nắm lấy đặt ở trên đùi của anh rồi chậm rãi thưởng thức.
Thường thường siết lấy mười ngón tay của cô, thường thường cào nhẹ vào lòng bàn tay của cô, thường thường so bàn tay lớn nhỏ với anh, trên gương mặt lại cố tình xem như không có chuyện gì xảy ra.
Gò má của cô ửng đỏ.
Người này tại sao bàn công chuyện cũng không quên đùa giỡn cô thế này.
Cô định rút tay lại thì bắt gặp ánh mắt của anh, anh mỉm cười, trầm giọng nói: “Để anh bớt buồn chán.”
“……”
***
Sau khi chính thức kết thúc buổi xã giao, đoàn người đi ra khỏi phòng bao.
Nguyễn Yên lên xe với Chu Mạnh Ngôn, xe chạy về nhà trong màn đêm tối tăm, người đàn ông đưa tay lên rồi nhìn về phía cô đang ngồi ở bên cạnh: “Lại đây nào.”
Nguyễn Yên dịch đến bên cạnh anh, bị anh ôm lấy, cô thuận thế dựa vào trên người anh.
“Có phải đàn chị Triệu kia đã gây ra chút mâu thuẫn với em tối nay hay không?” Người đàn ông hỏi.
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Anh đã nhìn ra sao?”
“Không phải sao? Lúc anh ra ngoài tìm em, em đang đứng cùng với cô ta.” Hơn nữa sau khi cô gái quay trở lại phòng bao, khi nói chuyện với Triệu Cẩn, anh có thể cảm nhận được cô đang cố ý, giống như là một con nhím nhỏ, đáng yêu không chịu được.
Nguyễn Yên nghe anh nói xong thì vừa thèn vừa bực: “Anh mới là con nhím nhỏ đó.”
Anh nghĩ đến điều gì, bình thản giải thích: “Lúc trước anh thật sự chưa từng nói đã ngưỡng mộ cô ta, anh thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ta trước tối nay.” Vừa rồi khi nghe thấy Nguyễn Yên nói như vậy thì anh còn tưởng rằng cô đang ghen tị.
Nguyễn Yên ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh có ngưỡng mộ em không?”
“Không chỉ có ngưỡng mộ, mà còn rất thích.”
Nơi khóe miệng của Nguyễn Yên hiện lên lúm đồng điếu: “Thật ra em cũng không có hiểu lầm đâu, em biết chị ta cố ý khoác lác ở trước mặt em, lúc trước khi vẫn còn ở trường học thì chị ta cũng như vậy.”
“Nói với anh thử xem nào?”
Nguyễn Yên nói với anh lúc trước ở trường học Triệu Cẩn đã tìm đủ mọi cách để nhằm vào chuyện của cô: “…… Dù sao thì về sau em cũng chẳng để ý đến chị ta cho lắm, mặc dù thành tích học tập của chị ta khá tốt, rất được thầy cô yêu thích, nhưng có rất nhiều bạn học không thích chị ta, sau khi chị ta rời khỏi hội học sinh, bên trong lập tức trở nên hòa hợp rất nhiều.
Chu Mạnh Ngôn im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Nếu anh có thể trẻ ra năm sáu tuổi thì tốt rồi.”
“Sao ạ?”
“Chúng ta có thể cùng nhau vào đại học, yêu đương ở đại học, cũng không ai có thể bắt nạt em.”
Nguyễn Yên cười: “Thôi đi, tính cách của anh như vậy, em ở đại học cũng không nhất định sẽ nói chuyện với anh được đâu.”
Nguyễn Yên nhớ lại sinh hoạt ở trường đại học, cảm thán: “Anh vừa nói như thế thì em đột nhiên vô cùng khao khát nói yêu đương ở vườn trường, thời gian ở đại học này của em vẫn chưa hết, cũng đã trở thành thiếu nữ đã kết hôn...”
Nguyễn Yên vẫn còn chưa dứt lời thì cằm đã bị anh nhẹ nắm lấy, người đàn ông trực tiếp chặn lại môi của cô.
Đầu lưỡi cạy hàm răng ra, quấn lấy và truy đuổi, vị ngọt của kẹo chanh cô vừa mới ăn tan ra giữa môi và răng, Nguyễn Yên nức nở, cảm thấy đầu óc choáng váng và trướng lên, bị anh hôn đến mức chân tay nhũn ra.
Một lúc sau anh dừng lại, hai cái trán tựa vào nhau, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo:
“Thích yêu đương vườn trường?”
“……”
“Hối hận kết hôn với anh?”
Nguyễn Yên nghe thấy dáng vẻ ghen tuông của anh thì trái tim trở nên ấm áp, níu lấy cổ áo của anh rồi mổ xuống môi anh: “Vĩnh viễn đều sẽ không hối hận.”
Cùng sống với nhau đến già, là mong muốn cả đời này.
***
Sáng sớm ngày hôm sau Nguyễn Yên đi một mình đến viện điều dưỡng thăm ba của cô.
Gần nhất trong khoảng thời gian này, sau khi đôi mắt tốt hơn, Nguyễn Yên thường xuyên đi đến viện điều dưỡng, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì, thậm chí sẽ ở bên trong suốt một buổi trưa cùng với ba.
Khi tới phòng bệnh, cô cắm hoa bách hợp đã mua vào trong bình, sau đó lấy khăn lông ấm giúp Nguyễn Vân Sơn lau tay. Chờ cho đến khi bận xong hết thảy, cô ngồi ở bên cạnh ông, đọc sách xong, giống như đang trò chuyện với người nào đó, kể với ông về chuyện của thời thơ ấu sau đó lại nói đến hiện tại.
“Ba ơi, ba hiện tại không cần phải lo lắng cho con, bên cạnh con có Mạnh Ngôn, anh ấy đối xử với con rất tốt, giống như ba lúc trước vậy.”
Nguyễn Yên nắm lấy tay của ông: “Lúc trước ba đã nói, người con trai sau này sẽ kết hôn với con nhất định phải vô cùng vừa lòng ba, ba nhanh chóng tỉnh lại đi, sau khi ba tỉnh lại con sẽ lập tức đưa Mạnh Ngôn đến trước mặt ba, con tin tưởng ba nhất định sẽ vô cùng thích anh ấy.”
“Ba ơi, khoảng thời gian trước con lại diễn một bộ kịch nói, mặc dù chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng con vẫn vô cùng vui vẻ, sau này chờ đến khi ba tỉnh lại, con sẽ đưa ba đi xem nhé...”
“Sắp đến mùa hè rồi, con nhớ rõ ba đã nói, ba thích nhất mùa hè, ba có muốn ăn dưa hấu……”
Gương mặt của Nguyễn Yên dựa vào trên tay ông, trò chuyện với ông, trong lúc đó bỗng nhiên cảm thấy ——
Ngón tay của ông giật giật.
Nguyễn Yên sửng sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người dậy, trong đầu cô xuất hiện một vòng xoáy kinh ngạc, cô đã đến đây thăm ba rất nhiều lần cho tới nay nhưng chưa từng cảm nhận được ông sẽ có phản ứng rất nhỏ như thế.
Trong tiềm thức của ba, có phải ông có thể nghe được cô đang trò chuyện hay không?
Sau khi Nguyễn Yên đi tìm bác sĩ, bác sĩ nói mấy tuần gần nhất này Nguyễn Vân Sơn khôi phục vô cùng khá, thân thể đang chậm rãi chuyển biến tốt hơn.
Nói không chừng chờ đợi, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại.
Nguyễn Yên đi ra từ viện điều dưỡng, nói tin tốt tin tức tốt này với Chu Mạnh Ngôn, đầu dây bên kia nghe thấy như vậy thì nói: “Lần sau anh sẽ đi thăm ba với em nhé.”
“Vâng ạ.”
“Bây giờ Yên nhi tính đi đâu thế?”
“Em đang rất chán không có chuyện gì làm, có lẽ sẽ về nhà.”
“Vậy có muốn đến công ty đợi hay không?”
“Công ty ạ?”
“Ừm, hôm nay anh cũng vừa lúc không bận lắm.” Anh mỉm cười: “Nếu em chán, hay là đến giám sát chồng em làm việc nhé.”
Nguyễn Yên vui vẻ đồng ý.
Nửa tiếng sau, xe riêng đã đến tập đoàn Phạn Mộ Ni, sau khi Nguyễn Yên đi vào toà cao ốc thì có nhân viên công tác tận tình tiến lên đón tiếp: “Thưa phu nhân, Chu tổng dặn tôi đưa ngài đi lên.”
Nguyễn Yên gật đầu.
Cuối cùng cũng đẩy cửa văn phòng của tổng giám đốc ra, người đàn ông ở trước bàn làm việc ngước mắt nhìn về phía cô đang đi vào bên trong sau đó nói: “Lấy một ly nước chanh cho phu nhân.”
Sau khi trợ lý rời đi, Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, cổ tay đã bị nắm lấy, cô thuận thế ngồi ở trên người anh, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Quần áo của hôm nay rất xinh đẹp.”
Nguyễn Yên cười rồi nắm lấy tay của anh: “Có phải đã quấy rầy anh rồi hay không?”
“Rất vui lòng được Chu phu nhân đến quấy rầy.”
“Em như vậy sẽ làm anh phân tâm……”
Hai người nói chuyện, trợ lý gõ cửa sau đó mở ra rồi tiến vào, Nguyễn Yên đỏ mặt muốn đứng lên từ trên người anh, người đàn ông lại đè cô xuống không cho cô chạy.
Chờ đến khi trợ lý đi, Nguyễn Yên xấu hổ mắng anh: “Trong lúc làm việc, không được trộn lẫn tình yêu nam nữ.”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười, đưa ly nước chanh vào trong tay cô, Nguyễn Yên đang uống thì đột nhiên thầm nghĩ đến một sự kiện: “Đúng rồi Mạnh Ngôn, anh giúp em chọn thử nhân vật kịch nói, em muốn tìm một người để thử vai.”
“Được.”
Nguyễn Yên đưa cho anh xem hai kịch bản, cả hai kịch bản đều là kịch nói vườn trường, một kịch bản chủ yếu là câu chuyện tình yêu của thanh xuân, không khác lắm so với [Thời gian cùng anh], kể về tình yêu ngây ngô và ngọt ngào, một kịch bản khác là lựa chọn cùng với ước mơ của sinh viên đối với tương lai.
“Kịch bản thứ nhất, em muốn đi thử vai nữ chính, kịch bản thứ hai, em cảm thấy nhân vật Kỷ Hoài này rất thích hợp với em.”
Chu Mạnh Ngôn lật xem kịch bản rồi ngẩng đầu nhìn cô:
“Kịch bản thứ nhất, em có nắm tay cùng ôm với nam chính hay không?”
Nguyễn Yên nghẹn cười: “Đây chỉ là diễn kịch thôi mà, cũng đâu phải nghiêm túc.”
Sắc mặt của người đàn ông tối xuống, nghĩ đến Nguyễn Yên ở trên sân khấu cùng người khác có loại thân mật tiếp xúc như vậy thì trong lòng lập tức không thoải mái, sau một lúc lâu mới nói: “Anh cảm thấy kịch bản thứ hai không tệ.”
Nguyễn Yên quấn lấy cổ của anh: “Nhưng mà em rất thích kịch bản thứ nhất, em cảm thấy em nhất định có thể diễn tốt nhân vật nữ chính.”
“Thật sự muốn diễn sao?”
“Vâng ạ.”
Chu Mạnh Ngôn cuối cùng cũng thỏa hiệp, xoa xoa đầu của cô: “Em thích diễn cái gì thì diễn cái đó vậy.”
Nguyễn Yên không nhịn được mỉm cười: “Không ăn dấm nhé?”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Ngoại trừ ghen thì anh còn có cách khác hay sao?”
Cô thích, anh làm gì còn cách nào khác nữa.
Nguyễn Yên nâng gương mặt lên rồi mổ xuống cằm của anh, mi mắt cong cong: “Nhưng mà em càng thích kịch bản thứ hai hơn.”
Băng tuyết giữa hàng mày của người đàn ông như tan ra, vươn tay giữ sau gáy của cô rồi trầm giọng hỏi lại:
“Cố ý trêu chọc anh sao?”
“Đây không phải là muốn nhìn dáng vẻ ghen của anh một chút hay sao, Chu Mạnh Ngôn, em phát hiện ra anh chính là một cái bình dấm chua.”
Cô vừa dứt lời thì cánh môi đã bị chặn lấy, giữa hơi thở quấn quanh, Nguyễn Yên bám lấy của anh, bị anh ôm càng sâu hơn vào trong vòng tay.
Cuối cùng thì người đàn ông cũng dừng lại, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hiện lên ánh nước của cô, ngữ điệu rất thấp: “Nếu là đang ở nhà thì em hiện tại sẽ bị anh ném lên trên giường.”
“……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...