Mật ngọt hôn nhân

Giây phút Nguyễn Yên vừa dứt lời, đáy mắt của người đàn ông lướt qua một tia kinh ngạc hoàn toàn không nằm trong dự kiến.

 
“Yên nhi……”

 
Tâm trí của Nguyễn Yên nóng lên, chủ động hôn anh xong rồi nói thích, giờ phút này dư vị vẫn còn đây, toàn bộ khuôn mặt chỉ qua một thoáng chốc đã lây dính màu ửng đỏ như hoa đào, thẹn thùng đến mức muốn xoay người xem như chưa nói những lời này, đột nhiên vòng eo nhỏ nhắn bị ôm lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Chu Mạnh Ngôn vừa thu tay lại, kéo cô vào trong lòng ngực, anh cúi mặt xuống nhìn cô, ánh mắt nóng rực, giọng nói hơi khàn khàn: 

 
“Rốt cuộc cũng thừa nhận thích anh rồi, ừm?”

 
Nguyễn Yên nhìn thấy sự vui mừng lấn át trong mắt anh, tình cảm trong trái tim dâng lên cuồn cuộn:

 
“Vâng, thích ạ.”

 
Nguyễn Yên cũng không thể xác định rốt cuộc là đã thích anh từ khi nào.

 
Sớm chiều ở chung, giữa ngày và đêm, hoặc là bầu bạn, hoặc là hứa hẹn, hoặc là bất ngờ, giống như cơn mưa xuân âm thầm làm ẩm mọi thứ, chờ cho đến khi cô phản ứng lại được thì mới phát hiện hóa ra mỗi một nhịp tim đập thình thịch đều có hình bóng của anh.

 
Chu Mạnh Ngôn nghe được câu trả lời khẳng định của cô gái, cảm xúc chờ đợi bấy lâu nay trong lòng dần dâng lên và được lấp đầy. Sống gần ba mươi năm cho tới tận bây giờ, lần đầu tiên anh cảm thấy đầu quả tim tràn ra thỏa mãn cùng với vui mừng rốt cuộc là cảm giác như thế nào.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh giữ lấy sau gáy của cô rồi mỉm cười nhìn cô:

 
“Nếu như thích, vậy chỉ hôn một chút mà đủ hay sao?”

 
Gò má của Nguyễn yên ửng đỏ, vì xấu hổ nên vẫn chưa đáp lại, cánh môi đã bị người đàn ông chặn lấy. 

 
Cánh môi của người đàn ông ấm áp lập tức đoạt đi toàn bộ hô hấp của Nguyễn Yên, trong đầu Nguyễn Yên nóng lên, bị anh ôm lấy chặt chẽ, cảm giác toàn thân như muốn nhũn ra, nhịn không được nhón mũi chân lên rồi ôm lấy cần cổ của anh, sau đó trong lúc không để ý đã bị anh luồng vào giữa hàm răng. 

 
Giữa răng môi quấn lấy nhau, nụ hôn càng trở nên mạnh mẽ và sâu hơn. 

 
Không một bóng người qua lại, bên tai vắng lặng và bình yên, chỉ có ánh sáng màu da cam đổ xuống từ trên đỉnh đầu, tựa như một chuỗi hạt châu màu vàng.

 
Nguyễn Yên cảm nhận được một tình yêu sâu sắc, giống như cơn sóng lớn cuốn lấy hai người bọn họ. 

 
Đây là nụ hôn đầu tiên chân chính có ý nghĩa của cả hai sau khi yêu nhau thật lòng.

 
Không quan hệ tình dục, chỉ thuộc về tình yêu.

 
Sau khi kết thúc một nụ hôn, hai vầng trán dựa sát vào nhau, trong ánh mắt của Nguyễn yên giống như mờ mịt hơi nước, đôi môi đỏ mọng cũng dính ướt ánh sáng của nước, cô ngượng ngùng nhẹ nắm lấy áo của anh, nhìn thấy khoé môi của anh cong lên: “Đã theo đuổi được rồi.” 

 
Anh rốt cuộc cũng đã theo đuổi được cô.

 
Nhìn thấy anh vẫn còn muốn tiếp tục hôn cô, Nguyễn Yên quay đầu đi, khóe miệng hiện lên lúm đồng điếu: “Vẫn còn đang ở trên đường đấy...”

 
Ngay sau đó cánh môi của cô đã bị rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó bàn tay bị nắm lấy, vẻ mặt của anh thản nhiên: “Không thành vấn đề, tối nay còn rất nhiều thời gian.” 

 
Gương mặt của Nguyễn Yên ửng đỏ, bị anh nắm tay tiếp tục đi về phía trước.


 
Đường phố phía trước dần dần náo nhiệt lên, anh hỏi: “Đi hướng này có phải là muốn ăn cái gì hay không?” 

 
“Không phải đâu ạ.” Cô ngập ngừng: “Vừa rồi chính là muốn tìm một nơi không có ai... để tỏ tình với anh.” 

 
Anh cong khoé môi lên, ngón tay cào vào lòng bàn tay cô: “Vậy thì trở về nhé?”
 
 
Nguyễn Yên nhìn quầy hàng náo nhiệt phía trước đều bày bán đồ ăn, cô cảm thấy thèm ăn nhưng cố chịu đựng giữ lấy dáng vẻ bình tĩnh: “Tới thì cũng đã tới rồi, vẫn nên mua một chút đồ ăn ngon.” 

 
“Không cần thiết phải miễn cưỡng như vậy.”

 
“Không có miễn cưỡng mà...” Cô tức giận, đầu đã bị xoa xoa, tiếng cười của người đàn ông dừng ở trên đỉnh đầu: “Mua mua, em đói bụng như thế thì sao có thể không mua đây.”

 
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng mua chè hoa quả bốn mùa cùng một phần bánh xếp, anh biết cô thích ngọt nên lại đưa cô đi tiệm trà sữa.

 
Nguyễn Yên chọn đơn: “Trà sữa khoai môn trân châu, size vừa.”

 
Người phục vụ: “Bao nhiêu đường ạ?”

 
“Ít đường.”

 
“Nhiệt độ thế nào ạ?”

 
Cô thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra thêm đá, nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn vẫn còn ở cạnh thì lập tức sửa miệng: “Nhiệt độ bình thường nhé...”

 
Cô hoài nghi người này chính là cố ý tới nơi này để giám sát cô.

 
Sau khi đi ra từ tiệm trà sữa, đến ngã tư, hai người lên xe. 

 
Sau khi trở về khách sạn, Nguyễn Yên bị anh dẫn vào phòng, hai người ngồi trên ghế sô pha, Nguyễn Yên lại bị anh ôm ngồi ở trên đùi, cô cắm ống hút lên rồi uống một ngụm trà sữa: “Anh có muốn uống hay không?”

 
“Ừm.” Cằm của cô bị anh giữ lấy, anh lại hôn lên môi cô một lần nữa.

 
Hơi thở quấn quanh, cuối cùng anh cũng dừng lại, Nguyễn Yên mỉm cười, chủ động hỏi anh: “Có ngọt không?”

 
Giọng nói của anh trầm thấp: “Tất cả mọi thứ có liên quan với em, đều vô cùng ngọt.”

 
Nguyễn Yên ăn tối và nói với anh về chuyện buổi biểu diễn hôm nay, sau khi ăn xong, Nguyễn Yên nhận được cuộc gọi từ nhân viên của đoàn phim và nói một số công việc, Chu Mạnh Ngôn đi đến phòng tắm để tắm rửa.

 
Chờ cho đến khi anh ra ngoài, Nguyễn Yên dựa vào đầu giường chơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm, dáng người gầy nhưng mạnh mẽ và rắn chắc như ẩn như hiện, Nguyễn Yên đối diện với ánh mắt của anh, sau đó nhanh chóng dời đi rồi đứng dậy: “Em cũng đi tắm đây.”

 
Sau khi Nguyễn Yên đi vào phòng tắm, Chu Mạnh Ngôn đi đến đầu giường, anh nhìn áo mưa trên tủ đầu giường, nơi đáy lòng lập tức dâng lên một trận khô nóng. 

 
Một lúc sau cuối cùng tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.

 
Nguyễn Yên bước ra ngoài, trên người cô mặc một chiếc váy ngắn ren trắng có dây treo phía trước, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi chân thon dài vẫn trắng nõn đến chói mắt, khiến cho người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất khi nhìn thấy cô, nơi đáy mắt càng thêm khó phân biệt.

 
Nguyễn Yên bốn mắt đối diện với anh, nơi đáy mắt hiện lên ý cười ranh mãnh, sau đó đi từng bước một về phía anh.

 

Cho đến khi đi đến trước mặt anh, cô ngước mắt nhìn anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lấy thắt lưng áo chàng tắm của anh: “Mạnh Ngôn ——“ 

 
Cô còn chưa dứt lời thì quả nhiên người đàn ông đã ngoan ngoãn cắn câu, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng ngực, nụ hôn nóng bỏng ngay lập tức rơi xuống.

 
So sánh với trước đây thì mang theo dục vọng mạnh mẽ bị kìm nén từ lâu.

 
Đầu quả tim của Nguyễn Yên rung lên, thân thể mềm nhũn muốn ngã về phía sau, anh lập tức thuận thế đi từng bước về phía trước, cô lùi từng bước về phía sau, cuối cùng ngã ở trên giường.

 
Chu Mạnh Ngôn gác một chân lên đầu gối, cởi áo choàng tắm ra rồi ném xuống đất, Nguyễn Yên nhìn thấy lửa nóng nơi đáy mắt của anh, muốn trốn ra phía sau thì cẳng chân đã bị bắt lấy, thân thể của người đàn ông bao phủ lên.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô ở dưới thân mình, yết hầu động đậy: “Tối nay Yên nhi cảm thấy còn có thể trốn hay sao?” 

 
Anh hôn lên cổ cô, lúc nhẹ lúc nặng, rơi xuống từng viên dâu tây, Nguyễn Yên ngửa đầu lên, giống như một con cá thiếu dưỡng khí, cảm nhận được đầu ngón tay linh hoạt của anh di chuyển trên cơ thể của cô. 

 
Cô cắn môi nức nở, hối hận vì đã chọc đến anh.

 
“Mạnh Ngôn……”

 
Cô mở miệng muốn bảo anh dừng lại, nhưng khí huyết của người đàn ông đã dâng lên, ngón tay có ý định trượt xuống dưới thì đã bị cô giữ lấy, cô đỏ mặt rồi lên tiếng ngăn cản: “Đợi đã, anh, anh quên là dì cả của em tới sao...” 

 
Sắc mặt của Chu Mạnh Ngôn bỗng nhiên ngưng lại. 

 
Tối nay anh đã thật sự quên mất.

 
Nguyễn Yên thấy anh dừng hành động lại rồi nhìn thẳng vào cô, cô gái lúng túng muốn vùi mặt của mình đi, cảm thấy vành tai của mình bị cắn, giọng khàn đến mức tận cùng của anh vang lên:

 
“Cho nên vừa rồi là cố ý quyến rũ anh sao?”

 
Nguyễn Yên nguỵ biện: “…… Không có mà.”

 
Chu Mạnh Ngôn im lặng trong chốc lát, bị cô chọc giận đến bật cười, tay lướt qua nơi đó rồi lại hướng lên trên, đè lại thân thể của cô, cô bị ngứa đến bật ra tiếng kêu rên thì nghe thấy giọng nói tươi cười của anh:

 
“Yên nhi, em không biết anh vẫn còn có rất nhiều loại phương thức để bắt nạt em hay sao?”

 
“……”

 
Khi chiếc váy vẫn rơi xuống trên mặt đất, nụ hôn của anh rơi xuống, ngón tay của Nguyễn Yên nắm lấy ga giường, cảm giác quen thuộc và xa lạ lướt qua tâm trí, khóc không ra nước mắt.

 
Xong rồi, thật sự không nên trêu chọc anh……

 
Nguyễn Yên đỏ bừng cả gương mặt, toàn thân nổi lên một màu phấn hồng, cảm thấy đầu óc trở nên mơ màng và hỗn độn, ánh sáng và bóng tối chập chờn trước mắt.

 
Anh đứng dậy sau đó ôm lấy cô một lần nữa, anh cúi đầu xuống, Nguyễn Yên cảm nhận được nụ hôn của anh trên vùng bụng phẳng lì làm cho người ta ngứa ngáy, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh, nức nở trong chốc lát, cúi đầu xuống vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh.

 
Trong mắt anh chứa đầy cảm xúc không thể che lấp được rồi lại chỉ có thể dựa vào đó mà để có thể nguôi ngoai một chút.

 

Mà nửa thân trên dưới của người đàn ông, Nguyễn Yên nhìn sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, tim đập như trống, lại cảm nhận được anh đè ép lên một lần nữa, sau đó trên bụng mềm mại của cô bị trũng xuống một hình dạng, hoàn toàn miêu tả rõ ràng nơi làm cho người ta mặt đỏ tim đập. 

 
Trong đầu Nguyễn Yên hoàn toàn hỗn loạn thì nghe thấy giọng nói của anh dừng ở bên tai:

 
“Đây có phải là do Yên nhi gây ra hay không?” 

 
Nguyễn Yên cắn môi.

 
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, ừm?”

 
Nguyễn Yên đỏ mặt, khẽ lẩm bẩm: “Em cũng không biết……”

 
“Vậy thì để anh dạy cho Yên nhi có được không?” Anh khàn giọng dụ dỗ.

 
“Vâng ạ……”

 
Anh thấp giọng dạy dỗ vài câu ở bên tai cô rồi sau đó nói: “Tự mình chạm vào đi.”

 
Nguyễn Yên do dự, cố gắng lấy hết can đảm, một lúc sau sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng, ngón tay trắng nõn bị anh nắm lấy, nghe thấy tiếng cười của anh: “Sao em lại sợ hãi như vậy?” 

 
Vào giây phút Nguyễn Yên chạm đến nơi đó, cô cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác thiêu đốt, hơi nước nơi đáy mắt tràn ngập, hơi thở thay đổi của anh truyền vào tai khiến cho tai cô thiêu đốt đến ửng đỏ thì nghe thấy anh lên tiếng chỉ dẫn.

 
Dường như Chu Mạnh Ngôn đang dạy cô chơi trò chơi vậy.

 
Nguyễn Yên ít hay nhiều đã từng nghe thấy những kiến ​​thức tình ái này trước mặt Chúc Tinh Chi, chỉ là sau khi bản thân được trải nghiệm chân thật, cô vẫn là bị sốc, cô giống như là một người mới ngây thơ không biết gì, vừa mới bắt đầu cô còn có chút hoảng loạn, nhưng lại nghe thấy hơi thở của anh bởi vì cô mà trở nên hỗn loạn thì cũng dần dần đi vào trong cảnh đẹp.

 
Ngón tay ngọc của cô gái là cạm bẫy để dụ dỗ người ta rơi xuống vực sâu thẳm.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy trong đôi mắt của cô tất cả đều là dáng vẻ của anh, cảm giác thỏa mãn trong lòng không ngừng tăng lên.

 
Anh lật người cô lại đưa lưng về phía anh.

 
“Tiếp tục nào, Yên nhi.”

 
“Ưm……”

 
Nguyễn Yên dựa sát vào ngực anh, cảm nhận được nụ hôn của anh dừng ở trên xương bướm của cô, cô kéo chăn che khuất gương mặt của mình, cũng che lại âm thanh không nhịn được phát ra từ trong đôi môi đỏ mọng. 

 
Cuối cùng cô bị mỏi tay, mãi mới kêu anh ngừng lại, anh bất đắc dĩ mổ xuống chóp mũi của cô: “Đúng là yếu ớt mà.” 

 
Người đàn ông bế cô lên ngồi ở trước mặt, ôm cô một mình rồi sau đó tự mình bắt đầu.

 
Nguyễn Yên không dám cúi đầu, tầm nhìn nơi khoé mắt, động tác của anh lại làm cho ánh mắt của người ta trở nên mê loạn.

 
Trong đầu cô bất giác tưởng tượng đến những cảnh tượng đã xảy ra không thể nói ra được, trái tim như muốn vỡ ra, không nhịn được mà leo lên vai anh, đầu ngón tay vẽ lên phía trên. 

 
Âm thanh giống như thủy triều dần dần vang lên trong căn phòng, nâng lên rồi hạ xuống.

 
Cuối cùng trong đại não của Chu Mạnh Ngôn tràn ngập ánh sáng trắng, anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, nắm tay cô rồi kéo cô lại sau đó bao phủ lên cô một lần nữa, Nguyễn Yên cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, thân thể hoàn toàn mềm nhũn giống như được làm từ nước.

 
Hai người ổn định lại hô hấp, Chu Mạnh Ngôn chống lên trán của cô, khàn giọng mở miệng: 

 
“Chờ em kết thúc kỳ kinh nguyệt.”

 
Anh vẫn chưa nói ra nửa câu sau, Nguyễn Yên lại nghe hiểu. 

 

Cô cảm thấy nếu đêm nay cô không trong kỳ kinh nguyệt thì có lẽ anh đã muốn hủy hoại hoàn toàn cơ thể của cô vậy.

 
Một lúc sau hơi thở trong phòng cũng dần dần tan đi, anh đứng dậy đi đến bên hộp khăn giấy trên đầu giường, sau đó kéo cô vào trong lòng rồi chà lau thân thể cho cô.

 
Chờ đến mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh nằm nghiêng ở trên giường và kéo cô vào trong lòng ngực.

 
Nguyễn Yên móc lấy tay anh bằng đầu ngón tay, hơi cong môi lên, anh hỏi: “Sao lại vui vẻ như thế?” 

 
“Bởi vì ở bên cạnh anh đó.” 

 
“Ồ, anh còn tưởng bởi vì vừa nãy...” 

 
Nguyễn Yên xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Không phải đâu!”

 
Người đàn ông mỉm cười rồi nắm lấy tay cô, qua một lát Nguyễn Yên mới nhẹ nhàng nói: “Mạnh Ngôn, em muốn hỏi anh một chuyện.” 

 
“Em nói đi.”

 
“Có phải sự yêu thích của một người đàn ông đối với một người phụ nữ sẽ chỉ xuất phát từ chuyện ấy phải không ạ?” 

 
Anh ngạc nhiên: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

 
Nguyễn Yên nhớ đến nội dung cuộc trò chuyện của Trọng Trạm Tĩnh với bạn cô ta ngày hôm đó, cô rũ mắt: “Em chỉ là có chút thắc mắc...” 

 
“Là cảm thấy anh thích em, là bởi vì chuyện này?”

 
Nguyễn Yên vội vàng lắc đầu, sau đó anh vươn tay che lại cái ót của cô rồi dịu giọng giải thích với cô: 

 
“Lúc trước khi anh không thích em, chúng ta phát sinh quan hệ là bởi vì thật sự xuất phát từ phản ứng sinh lý, nhưng việc anh thích em hoàn toàn không liên quan gì đến điều đó, tất cả những khát vọng của anh dành cho em đều bắt nguồn từ tình yêu.”

 
Hiện tại Chu Mạnh Ngôn muốn cùng Nguyễn Yên lên giường là bởi vì anh yêu cô mà không phải là bởi vì thân thể của anh cần cô. 

 
Nguyễn Yên mỉm cười, xoay người chui rúc vào trong lòng ngực của anh: “Vâng ạ.” 

 
Người đàn ông vươn tay vừa vỗ vừa vuốt ve mái tóc đen của cô rồi trêu chọc: “Nhưng thật ra bây giờ lại trở nên dính người hơn rồi.” 

 
Nguyễn Yên ngửa đầu nhìn anh: “Có thể như vậy không ạ?”

 
“Chỉ ước gì không thể càng dính càng tốt.”

 
Nguyễn Yên cười: “Vậy thì không phải anh sẽ cảm thấy phiền muốn chết hay sao?” 

 
“Em có thể thử xem.” Anh hôn lên trán cô: “Có mệt không?”

 
“Có một chút.”

 
“Tuần tiếp theo có phải là đều phải ở nơi khác hay không?” 

 
“Đúng vậy, sẽ có một buổi biểu diễn ở đây vào tối mai, thứ hai tuần sau còn phải đi đến một thành phố khác, có điều em sẽ trở lại vào thứ bảy tuần sau.”

 
“Được.” Anh nói ở bên tai cô: “Lại tránh được thêm một tuần nữa, hửm?” 

 
Gò má của Nguyễn Yên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Chờ em trở về, sẽ bù lại nhé.” 

 
Anh mỉm cười.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui