Mật ngọt hôn nhân

Trọng Trạm Tĩnh nhìn vào đôi mắt tràn đầy năng lượng và có tiêu điểm của Nguyễn Yên, trong đầu nổi lên những cơn sóng bão cuồn cuộn ——

 
Nguyễn Yên thế mà lại phục hồi thị lực?!!

 
Sắc mặt của Trọng Trạm Tĩnh dường như đông cứng lại, cô ta thậm chí còn không có thời gian để khống chế được biểu cảm của mình: “Nguyễn Yên, đôi mắt của em tốt hơn rồi sao? Em, đôi mắt của em lành lại khi nào thế?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nguyễn Yên thu lại hết vẻ mặt kinh ngạc của cô ta vào trong đáy mắt, tươi cười như lúc ban đầu: “Thật ra thì đã lành lại từ mấy tuần trước rồi, chỉ là lúc đó chị đang ở nơi khác, em muốn gặp trực tiếp để báo tin vui này với chị, chị ngạc nhiên như vậy sao?” 

 
Trọng Trạm Tĩnh cảm giác cả người cứng đờ, trong đầu trống rỗng vài giây.

 
Nguyễn Yên đã phục hồi thị lực, cô ta đột nhiên cảm thấy vốn dĩ có phong thái cao không với tới ở trước mặt Nguyễn Yên, lại bị hạ thấp một lần nữa.

 
Cô ta gượng cười hai tiếng: “Vừa rồi nhìn thấy em đi về phía bọn chị... Chị bị dọa rồi. Sao em biết đó là chị?” 

 
“Mấy ngày hôm trước em đã thấy ảnh chụp của chị ở trên vòng thời gian, vừa rồi khi các chị đi đến đây thì em nhìn thấy dường như các chị đang bàn luận về em nên em lập tức nhận ra thôi.”

 
“……”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhớ lại vừa rồi cùng người bạn chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt mang theo dáng vẻ châm chọc, thế mà lại là ở dưới mắt của Nguyễn Yên.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ nói chuyện lâu như vậy, cô ta* cũng im lặng theo dõi bọn họ lâu như vậy.

 
*Độc thoại của Trọng Trạm Tĩnh nên ‘cô ta’ sẽ là ngôi ba của Nguyễn Yên. 

 
Giống như là đang xem một đoạn diễn ngầm tối tăm vậy. 

 
Cô ta cảm thấy chiếc mặt nạ của bản thân ở trước mặt Nguyễn Yên đã bị kéo xuống từng chút một, giống như là nhục nhã vô cùng lớn, nhưng Nguyễn Yên Lại còn cười đến bình thản như thế, dường như không để ở trong lòng một chút nào.

 
Đỉnh đầu Trọng Trạm Tĩnh như bị rót đầy sự nhục nhã, phát hiện ra sự dịu dàng và đoan trang mà bản thân đã được ngoại giới khen ngợi trong nhiều năm như vậy lại có vẻ vô cùng dối trá trước mặt Nguyễn Yên.  

 
Giống như cô ta đang giả vờ vậy, còn Nguyễn Yên, đặc biệt là sau khi phục hồi thị lực, duy nhất chính là những mặc cảm và tự ti đã hoàn toàn biến mất, thật sự toát ra loại khí chất tao nhã từ bên trong.

 
Lòng bàn tay của Trọng Trạm Tĩnh ra đầy mồ hôi nhưng vẫn giữ ý cười trên gương mặt: “Vừa rồi khi chị nhìn thấy em cho nên mới nói với bạn của chị một tiếng, chị đang nghĩ đến việc sẽ đưa cô ấy đến đây gặp em rồi giới thiệu một chút, đây là bạn học của chị, Tả Trân.” 

 
Tả Trân nhìn Nguyễn Yên, thu lại sự kinh ngạc và cảm thấy rất có lỗi: “Chào, chào em...”

 
Vừa rồi cô ta cũng choáng váng. Không chỉ đơn thuần là bởi vì phát hiện Nguyễn Yên phục hồi thị lực, mà còn có sau khi nhìn thấy mọi mặt của Nguyễn Yên thì phát hiện ra đối phương thế mà lại xinh đẹp như vậy. 

 
Nhớ lại những câu nói châm chọc vừa rồi, cô ta cảm thấy gương mặt của mình như đang phát sốt, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

 
Sau khi Nguyễn Yên chào hỏi xong, Trọng Trạm Tĩnh im lặng rồi mở miệng thử thái độ của Nguyễn Yên: “Nguyễn Yên, vậy bây giờ đôi mắt của em lành lại rồi thì sinh hoạt cũng thuận tiện hơn nhiều, thật sự là vui mừng thay cho em.” 

 
“Vâng, vẫn phải cảm ơn chị khoảng thời gian trước đã đưa thảo dược đến cho em.”

 

“Không sao đâu... Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

 
Nguyễn Yên nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn, đối phương nói trước tiên đã bận việc xong rồi, bây giờ có thể lại đây tìm cô. Nguyễn Yên đối mặt với hai người phía trước rồi nói: “Mạnh Ngôn sẽ đến đây tìm em, em đi trước đây.” 

 
“Em, em đi đi.”

 
Tầm mắt của Nguyễn yên nhìn về phía trước và đi ngang qua bên cạnh cô ta, mãi cho đến khi cảm nhận được người kia đã đi xa thì cơ thể căng thẳng của cô ta mới dần thả lỏng.

 
Tả Trân ở bên cạnh hoảng sợ: “Cô ta thế mà lại phục hồi thị lực rồi sao? Vậy thì cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta có phải là đã bị cô ta nghe thấy rồi hay không?” 

 
Trên trán của Trọng Trạm Tĩnh đổ mồ hôi: “Có lẽ là cô ta sẽ không nghĩ nhiều đâu...”

 
Rốt cuộc thì vừa rồi Nguyễn Yên dường như không có một chút tức giận nào.

 
Mà Nguyễn Yên từ khi trở vào bên trong, nhớ lại những điều mà mình đã nghe được trước cửa phòng mát xa ngày hôm nay, nụ cười dần tắt.

 
Hóa ra chuyện Triệu Nguyệt thay đổi kịch bản là do đối phương thực sự cố ý, Trọng Trạm Tĩnh đã biết điều đó từ lâu.

 
Hơn nữa Trọng Trạm Tĩnh ngay từ đầu đã coi thường cô nhưng lại trở thành bạn tốt với cô, làm đủ loại quan tâm và thăm hỏi, diễn trò rất tốt, thậm chí vẫn còn có ý định tiếp tục diễn ở trước mặt cô.

 
Nguyễn Yên bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

 
Nguyễn Yên đi đến nhà vệ sinh, lấy son môi từ trong túi ra sau đó bôi một chút son màu nâu đỏ retro lên trên cánh môi, mím môi lại rồi nhìn về phía bản thân ở trong gương.

 
Nếu Trọng Trạm Tĩnh đã muốn diễn.

 
Cô sẽ diễn cùng với cô ta.

 
Cô cầm lấy túi xách rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía trước vài bước thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đang đứng đợi cô ở chỗ kia.

 
Những cảm xúc bị quấy nhiễu trong lòng dần dần lắng xuống.

 
Cô đi tới, đối phương dường như nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn cô, nơi đáy mắt như được mạ lên tầng nhu hoà. 

 
Nguyễn Yên đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

 
“Cảm thấy mới không gặp hai tiếng đồng hồ mà Yên nhi lại xinh đẹp hơn rồi.”

 
Gương mặt của Nguyễn Yên xuất hiện một chút đỏ hồng: “Làm gì có, anh không bận sao?”

 
“Ừm, bây giờ có đói bụng không?” 

 
Cô gật đầu: “Đói lắm ạ.” 

 
Anh xoa xoa lên sau gáy của cô rồi mỉm cười: “Đưa em đi ăn cơm nhé.” 


 
***

 
Sau khi ăn cơm trưa xong thì hai người trở về phòng.

 
Ở bên ngoài vào buổi trưa nắng chói chang nhất, Nguyễn Yên đứng trên ban công ngắm cảnh biển, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, anh dẫn cô đến trên ghế rồi ngồi xuống, sau đó kéo cô ngồi lên đùi.

 
“Anh làm gì thế……”

 
Cô đỏ mặt, bị anh vòng tay ôm lại, anh cầm lấy nĩa rồi đút dưa hấu cho cô.

 
“Ngọt không?” 

 
Nguyễn Yên gật gật đầu, lung lay cẳng chân: “Ngọt ạ.”

 
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Chu Mạnh Ngôn nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn thì dẫn cô đi vào bên trong. 

 
Nguyễn Yên nằm dựa vào trên giường để đọc sách, Chu Mạnh Ngôn ngồi bên giường, nhìn vào máy tính xách tay.

 
Yên tĩnh mà bình thản.

 
Nguyễn Yên lật sách, nhớ lại những gì đã xảy ra lúc sáng, có chút thất thần, một lúc sau mới nói: “Mạnh Ngôn, đôi khi em cảm thấy mình thật ngu ngốc...”

 
Anh nhìn về phía cô rồi mỉm cười, sau đó đặt máy tính lên trên tủ đầu giường rồi ngồi vào bên cạnh cô: “Sao lại choáng váng rồi hả?” 

 
Nguyễn Yên rũ mắt: “Chỉ là đôi khi em không phân biệt được rõ ràng là người khác có thật lòng đối xử với em hay không.” 

 
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì cầm lấy quyển sách trên tay của cô sau đó ôm cô lên nửa dựa vào trong lòng ngực của anh rồi hỏi: “Có người bắt nạt em sao?”

 
Nguyễn Yên lắc đầu.

 
Cô tạm thời không có ý định nói với Chu Mạnh Ngôn. 

 
“Em chỉ là cảm thấy bản thân đôi khi không có cách nào để phân biệt được.”

 
Chu Mạnh Ngôn xoa xoa đầu của cô: “Điều này liên quan đến tính cách của em, có vài người có lòng đề phòng rất nặng, quen bạn bè cũng không dễ dàng để lộ ra tình cảm của bản thân, có vài người lại tương đối dễ dàng cho đi sự chân thành hơn, mỗi một chuyện đều có những chỗ tốt khác nhau, có điều có rất nhiều chuyện sẽ bị thời gian khảo nghiệm, chẳng phải có câu tục ngữ nói rằng nhìn thấu lòng người theo thời gian sao?” 

 
Nguyễn Yên gật gật đầu thì nghe thấy anh nói: “Nếu Yên nhi bị ấm ức chuyện gì thì nhất định phải nói với anh nhé, ừm?”

 
“Vâng ạ.” Cô cong môi. 

 
Đến buổi chiều, Chu Mạnh Ngôn ở cùng với Nguyễn Yên trong phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại đi làm việc. 

 

Nguyễn Yên làm ổ ở trên giường đánh vài ván game với bạn cùng phòng, không có ý định đi ra ngoài, vào lúc chiều tối, Chu Mạnh Ngôn trở về đưa cô đi ăn tối.

 
Sau khi màn đêm buông xuống, chiếc du thuyền ở trên mặt biển tối tăm hiện lên một tầng ánh sáng, trên tay Nguyễn Yên đang cầm một cốc Haagen-Dazs, muốn đi dạo trên boong tàu một chút nhưng lại bị Chu Mạnh Ngôn ngăn lại: “Anh sẽ đưa em đến một nơi càng đẹp hơn.” 

 
“Sao ạ?”

 
“Ở đầu chiếc du thuyền này có một khoang ngắm cảnh, nơi đó có tầm nhìn tốt nhất, anh sẽ đưa em đến đó.” 

 
“Được ạ.” 

 
Chu Mạnh Ngôn dẫn cô đi đến cửa thang máy, khi đi đến bên kia thì vừa lúc có một người đi tới từ phía sau. 

 
Trọng Trạm Tĩnh cúi đầu nhìn di động, nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn thì vội vàng ngẩng đầu lên, hai người cũng đồng thời quay đầu nhìn cô ta.

 
Trọng Trạm Tĩnh sửng sốt rồi cười nói: “Hi.”

 
“Chị Trạm Tĩnh.”

 
Nguyễn Yên mở miệng chào hỏi.

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chu Mạnh Ngôn, trong lòng như bị đâm một nhát. 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên rồi lấy đi kem trong tay cô: “Ăn xong chỉ còn miếng cuối cùng này thôi sao?” 

 
“Vâng...” Nguyễn Yên nhíu mày: “Chỉ còn mỗi miếng cuối cùng này thôi.” 

 
Anh búng trán cô: “Thêm một miếng cũng không được, một lát nữa ăn xong cảm thấy không thoải mái thì phải làm sao?”

 
“Ấy……”

 
Anh xoa xoa đầu cô: “Đợi một chút nữa sẽ đưa em đi ăn bánh kem khác nhé.” 

 
“Haha, được ạ.” 

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn hành động thân mật của hai người bọn họ thì cảm thấy bản thân đứng ở phía sau giống như là không khí vậy, cô ta chịu đựng sự xấu hổ mà chủ động mở miệng: “Đúng rồi, hai người đang đi đâu thế?” 

 
Nguyễn Yên quay đầu nhìn cô ta: “Bọn em định đi lên khoang ngắm cảnh ở tầng trên cùng nhìn thử một chút. Chị Trạm Tĩnh muốn đi cùng sao?”

 
“Chị...” Trọng Trạm Tĩnh vừa muốn mở miệng uyển chuyển từ chối thì người đàn ông đã ôm lấy Nguyễn Yên rồi nói với giọng nhàn nhạt: 

 
“Khoang ngắm cảnh không lớn, ba người đi vào chật lắm.” 

 
Trọng Trạm Tĩnh: “……”

 
Cô ta làm sao có thể không biết lời nói của người đàn ông rõ ràng không cho phép cô ta làm bóng đèn, Trọng Trạm Tĩnh cố nén vẻ mặt cứng đờ: “Tôi, tôi định đi tìm bạn của tôi, hai người đi đi.” 

 
Sau khi cửa thang máy mở ra, Chu Mạnh Ngôn cùng Nguyễn Yên bước vào bên trong.

 
Sau khi cánh cửa đóng lại, Trọng Trạm Tĩnh đứng ở bên ngoài tức giận đến nỗi sắc mặt đen lại, cô ta siết chặt nắm tay.

 
***

 

Sau khi lên đến tầng cao nhất, Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi đến khoang ngắm cảnh, Chu Mạnh Ngôn đã hẹn trước nửa giờ tới trong khoang ngắm cảnh sẽ chỉ có bọn họ, nhân viên công tác dẫn hai người đi vào.

 
Nguyễn Yên bước vào bên trong thì nhìn toàn bộ khoang ngắm cảnh giống như một vòng đu quay, chiếc du thuyền hạng sang giống như một cần trục hình tháp, khoang ngắm cảnh được treo ở tầng cao nhất của chiếc du thuyền, khám phá được vùng biển bên ngoài, ở bên trong có thể nhìn thấy phác thảo to lớn của chiếc du thuyền, mà phía dưới chân chính là mặt biển.

 
Sau khi nhân viên công tác rời đi, trong khoang ngắm cảnh chỉ còn lại hai người.

 
Nguyễn Yên nhìn không gian thoải mái và rộng rãi bên trong, lúc này mới nhận ra những gì Chu Mạnh Ngôn nói với Trọng Trạm Tĩnh vừa rồi đều là cố ý, nơi này có chứa thêm mười người nữa cũng không thành vấn đề... 

 
Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên đi đến bên cạnh kính pha lê trong suốt: “Yên nhi nhìn xem.” 

 
Nguyễn Yên bị kinh ngạc bởi cảnh đẹp trước mắt mà cảm thán: “Phong cảnh ở đây cũng quá đẹp, tầm nhìn còn rộng hơn nhiều so với ở bên dưới.”

 
“Chờ đến khi ban ngày thì lại có cảnh sắc khác nhau.” 

 
Nguyễn Yên mỉm cười: “Ngày mai chúng ta sẽ đến xem một lần nữa nhé, được không ạ?” 

 
“Được.” Anh trả lời cô.

 
Sau khi ngắm cảnh xong, hai người ngồi ở trước bàn tròn, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô gái với hàng mày đẹp và đôi mắt sáng, sau khi chuẩn bị một lúc, anh lấy ra một hạng mục đã được sắp xếp từ sáng sớm: “Yên nhi, em có muốn nghe một bài hát hay không?”

 
Trái tim của Nguyễn Yên rung động, như đoán được điều gì nhưng vẫn giữ sự kinh ngạc: “Bài hát gì ạ?” 

 
“Hát cho em một bài [Vô điều kiện] của Trần Dịch Tấn nhé.” 

 
Nguyễn Yên không nhịn được mà cong môi: “Anh sẽ biết hát giọng ca Quảng Đông sao ạ?” 

 
Chu Mạnh Ngôn khẽ ho hai tiếng: “Anh có học một chút.”

 
Thật ra là anh đã học một đoạn thời gian rất dài.

 
Mặc dù đã đoán trước được sự vui mừng bất ngờ này nhưng khoảnh khắc Nguyễn Yên nghe thấy, vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.

 
“Vậy thì anh hát, em nghe.” 

 
Khi phần nhạc đệm vang lên, Chu Mạnh Ngôn bắt đầu hát bài hát này một cách rất nghiêm túc, ngay khi anh mở miệng, Nguyễn Yên đã rất ngạc nhiên trong giây lát, anh dường như đã tốn rất nhiều công sức trong một thời gian dài, hát giọng Quảng Đông vô cùng trôi chảy và dễ nghe, hơn nữa bản thân người đàn ông đã có chất giọng trầm thấp, lời ca lưu luyến chạm vào trái tim cô, khiến cho trái tim cô đập thình thịch.

 
Khi mà trào lưu thích sự mới mẻ 

 
Khi những người bên cạnh lại thích tiếng tăm 

 
May mắn thay khi bên tôi và em là sự tự nhiên và ấm áp

 
Khi những lời phù phiếm lại vang lên chua xót

 
Lấp đầy cả sự đố kỵ và ghen tuông 

 
Bởi vì tình yêu kiên định trên thế gian

 
Là không tính toán vô điều kiện

 
Nhưng liệu có ai nhìn thấu được?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui