Mật ngọt hôn nhân

Nguyễn Yên đứng ngây người tại chỗ, nghe thấy lời nói của Diệp Thanh, đầu óc trở nên trống rỗng.

 
“Mất liên lạc……”

 
“Phu nhân, ngài trước tiên đừng lo lắng ạ, vùng núi nơi Chu tổng đến là vùng sâu vùng xa nên tín hiệu rất kém, có thể sẽ không liên lạc được trong một thời gian, người Việt Nam bên kia cũng đang cố gắng hết sức để liên hệ với chúng ta, một khi xảy ra tình huống nào thì sẽ lập tức thông báo ngay cho chúng ta.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Toàn bộ trái tim của Nguyễn yên dường như bị một bàn tay dùng sức siết chặt lại, khiến cho cô không thể hít thở được nữa.

 
Diệp Thanh đã nói rất nhiều lời an ủi.

 
Cuối cùng Nguyễn Yên cũng ngắt điện thoại, cô đứng ở trước phòng ngủ trống trải, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng cúi xuống nhặt chiếc khấu bình an trên sàn lên, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

 
Lòng bàn tay đang nắm lấy khấu an toàn đổ mồ hôi, cô cúi đầu xuống, trong lòng lại trở nên vô cùng nặng nề.

 
Cô ấn khấu bình an vào trong lòng, hết lần này đến lần khác ám chỉ bản thân rằng Chu Mạnh Ngôn sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là tạm thời mất liên lạc mà thôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nói không chừng đợi thêm một chút nữa anh sẽ gọi điện lại, cô nhất định là đang chuyện bé xé ra to. 

 
Nguyễn Yên đi đến ban công, nhìn bầu trời bỗng nhiên tối đen bên ngoài, dường như trời sắp có mưa.

 
Sau một lúc lâu, cô khép đôi mắt lại, nắm lấy lan can, hàng mi mỏng nhíu chặt lại.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
***

 
Nguyên cả một ngày Nguyễn Yên đều đang chờ đợi tin tức từ Việt Nam, điện thoại của Chu Mạnh Ngôn chưa từng có người bắt máy thì đã trực tiếp trở thành ngắt máy. Khi cô liên lạc được với nhân viên công tác ở Việt Nam, biết được ở bên kia đã cử người lên vùng núi để tìm hiểu sự việc, tin tức cụ thể vẫn còn chưa được đưa về. Nguyễn Yên dặn dò bọn họ một khi có tin tức thì phải báo cho cô trước tiên. 

 
Nguyễn Yên không ăn uống, ăn cũng không ngon, càng chờ đợi thì những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cảm thấy nôn nóng và bồn chồn. 

 
Vào lúc chiều tối, cô đang ngồi ở trong phòng giải trí, Ca Cao nằm ở bên cạnh cô, cô cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vô cùng căng thẳng nên muốn đi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa mới đi vào trong phòng ngủ thì điện thoại vang lên. 

 
Cô giống như bừng tỉnh mở to mắt, nhìn thấy là nhân viên công tác ở bên Việt Nam gọi điện thoại tới thì nhanh chóng bắt máy, Ca Cao cũng đứng dậy rồi ngồi xổm ở bên cạnh cô. 

 
“A lo, giám đốc Trương——”

 
Giọng nói được truyền đến từ đầu dây bên kia: “Phu nhân tổng giám đốc, nhóm người mà chúng tôi đã cử đến bên kia vừa mới gọi điện trở về cho chúng tôi, chỉ là tín hiệu ở bên kia vô cùng kém, chúng tôi chỉ nghe được những âm thanh đứt quãng, chỉ nghe rõ được một ít...” 

 
“Nghe được cái gì?”

 
“Có vẻ như đang nói về ‘mất tích’, và ‘tìm kiếm’.”

 
Trong đầu Nguyễn Yên giống như có tiếng pha lê rơi vỡ tan nát trên mặt đất, trong lòng trở nên vô cùng nặng nề: “Sau đó thì thế nào? Bọn họ còn nói thêm cái gì nữa?” 

 
“Những mặt khác chúng tôi không thể nghe rõ, bây giờ tất cả mọi người ở bên kia đều không thể liên lạc được.”

 
Nguyễn Yên hoảng hốt: “Chu Mạnh Ngôn, anh ấy có phải là mất tích rồi hay không……”

 
“Thưa phu nhân, bởi vì hôm nay nhà xưởng vẫn còn đang phải giải quyết xong hậu quả nên bây giờ tôi cũng không có cách nào để thoát ra cả, chỉ có thể chờ đợi người ở bên trong truyền ra tin tức, nếu như tối nay vẫn không thể liên lạc được với Chu tổng, ngày mai tôi sẽ dẫn người qua bên đó để tìm kiếm, một khi chúng tôi có tin tức thì nhất định sẽ thông báo với ngài.”

 
Sau khi ngắt điện thoại, Nguyễn Yên cảm thấy chua xót xộc lên hốc mắt, đau đớn đến nỗi hơi nước xuất hiện làm mờ mắt cô ngay lập tức, cô siết chặt gối ôm trong tay, không thể kìm nén được mà rơi nước mắt. 

 
Cô vẫn luôn ám chỉ bản thân rằng Chu Mạnh Ngôn nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà hiện tại tin tức cô đã nhận được càng ngày càng theo hướng tệ hơn, khi nghe thấy được hai chữ “mất tích” kia, tâm lý mà cô đã xây dựng để cố gắng chống đỡ bấy lâu nay sụp đổ trong nháy mắt. 

 

Bây giờ cô làm thế nào để có thể tiếp tục suy nghĩ theo hướng tốt được nữa đây... 

 
Sáng sớm ngày hôm qua anh vẫn còn gửi tin nhắn cho cô, nói rằng buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cô; anh còn dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, muốn cô chờ anh trở về nhà; cô vừa mới phục hồi thị lực, vẫn còn chưa nhìn thấy anh đủ nhiều... 

 
Nhưng anh lại giống như là đã biến mất, không có cách nào để có thể liên lạc được với anh.

 
Đột nhiên trong phút chốc cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện qua cho Diệp Thanh, muốn Diệp Thanh giúp cô đặt một vé máy bay sang Việt Nam, cô muốn bay qua bên đó để tìm Chu Mạnh Ngôn. 

 
Nhưng mà cô bỗng nhiên nhớ lại, bản thân vẫn còn có trận diễn xuất kịch nói lần thứ hai vào buổi tối ngày mai. 

 
Cô không có cách nào rời khỏi Lâm Thành.

 
Cho dù có tiếp tục lo lắng như thế nào cho Chu Mạnh Ngôn đi nữa thì cô cũng không có cách nào để không quan tâm đến màn trình diễn của toàn bộ đoàn phim mà chỉ suy nghĩ cho bản thân mình.

 
Nguyễn Yên vùi mặt vào gối ôm.

 
Ngồi ở phòng giải trí một hồi lâu, cuối cùng cô đứng dậy rồi trở về phòng ngủ để rửa mặt, sau đó đi xuống dưới lầu.

 
Sau khi tùy ý ăn một chút thì cô trở về phòng ngủ một lần nữa.

 
Cô ngồi ở mép giường, đeo tai nghe lên rồi nghe nhạc, lại một lần nữa cầm lấy ảnh chụp từ chuyến đi du lịch tự do lần trước, nghiêm túc lật xem. 

 
Lật đến trang cuối cùng của album, cô nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài, trong tai nghe bỗng nhiên chuyển sang bài hát [Vô điều kiện] của Trần Dịch Tấn. 

 
Hiện thực và mộng tưởng vốn cách xa nhau

 
Nhưng xin đừng sợ hãi

 
Tôi vẫn sẽ yên lặng lắng nghe

 
Vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em

 
Cùng em kề bước dù tiến hay lùi

 
Nguyễn Yên nhớ đến buổi tối ngày hôm ấy nghe thấy giọng hát của Chu Mạnh Ngôn ở ngoài phòng sách, chỉ là anh vẫn chưa hát cho cô nghe. 

 
Cô rũ mắt xuống, kìm nén đáy mắt đang dần đỏ lên. 

 
Người ở hiền sẽ gặp lành. 

 
Cô tin rằng anh nhất định sẽ quay trở về.

 
***

 
Suốt cả một buổi tối Nguyễn Yên vẫn không chờ được tin tức của Chu Mạnh Ngôn, ngày hôm sau cô đã dậy từ rất sớm, vừa rửa mặt vừa xem đoạn video của buổi diễn xuất đầu tiên, cũng phát hiện ra thiếu sót của bản thân. 

 
Bước ra khỏi phòng ngủ, cô mở tủ quần áo và nhìn thấy bên cạnh quần áo của mình là áo sơ mi cùng với Âu phục của đàn ông với rất nhiều kiểu dáng khác nhau.

 
Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua, ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng đè nén xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng rồi đóng tủ quần áo lại. 

 
Sau khi thay xong quần áo, cô ngồi ở trước gương trang điểm, vừa trang điểm vừa đọc thuộc lời thoại trong miệng.


 
Sau khi bận rộn xong chuyện ở nhà, Diệp Thanh đến đón Nguyễn Yên, cả hai lên đường đến sân khấu kịch. 

 
Sau khi cô đến thì có một số diễn viên nhìn thấy cô: “Nguyễn Yên, cô làm sao vậy, trạng thái tinh thần của cô nhìn qua không được tốt cho lắm? Tôi thấy quầng thâm mắt của cô có hơi nặng hơn rồi.”

 
Thật ra cả tối hôm qua cô hầu như không thể nào ngủ được, ngay cả quầng thâm mắt dù cho có trang điểm thì cũng chỉ có thể che được một chút.

 
Nguyễn Yên lắc đầu rồi mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ là không nghỉ ngơi tốt mà thôi.” 

 
Sau khi bắt đầu buổi tập luyện, Nguyễn Yên cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý nhưng cũng bởi vì tâm trạng xuống dốc cho nên khi diễn nhân vật “Hương Lệ” ngược lại càng nhập vai tốt hơn, đến cảnh diễn khóc cũng chỉ cần một giây là nước mắt đã tuôn rơi.

 
Buổi tập luyện buổi sáng diễn ra suôn sẻ, giữa trưa Diệp Thanh mua đồ ăn cho cô rồi đưa cô đến phòng nghỉ.

 
“Vẫn chưa có tin tức gì hay sao?” Giọng nói của Nguyễn Yên vô cùng nhẹ. 

 
Diệp Thanh cúi đầu: “Vâng……”

 
“Sáng sớm ngày mai chị hãy giúp em đặt vé máy bay đi, em muốn bay sang Việt Nam.” Đợt biểu diễn của tuần này đã kết thúc sau đêm nay, nếu hôm nay vẫn còn không có tin tức nào thì ngày mai cô sẽ lập tức lên đường.

 
Giống như lần trước đã xảy ra hỏa hoạn ở cách vách, người đàn ông biết cô khó chịu nên đã gấp gáp trở về suốt cả một đêm, Nguyễn Yên cũng không thể thờ ơ được, cô muốn tự mình đi tìm anh.

 
Diệp Thanh đồng ý: “Phu nhân, trước tiên ngài hãy diễn xuất cho thật tốt đã, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, tôi đoán hôm nay nhất định sẽ có tin tức.” 

 
Đây cũng là điều mà Nguyễn Yên hy vọng.

 
Tập luyện cả một ngày, đến buổi tối, người đến xem sân khấu kịch càng ngày càng đông, bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên sẽ còn náo nhiệt hơn so với trận diễn lần trước.

 
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ, Nguyễn Yên lại giống như màn tái hiện đầu tiên, bước lên sân khấu một lần nữa.

 
“Dì Hai ơi, tôi cảm thấy trong lòng của lão gia nhất định luôn hướng về phía người, nhưng người đừng nóng giận...” 

 
Nguyễn Yên nói lời thoại của mình, đi theo Yến Đan Thu đến phía cuối cùng, tầm nhìn của cô bỗng nhiên rơi xuống phía sau ánh sáng lờ mờ của khán phòng, Chu Mạnh Ngôn dường như đang đứng ở nơi đó.

 
Cô vẫn còn chưa kịp nhìn lại một lần nữa thì các cô đã phải đi đến phía sau bức màn sân khấu.

 
Đến màn diễn thứ hai, khi Nguyễn yên lại bước lên sân khấu một lần nữa, phát hiện ra ở vị trí kia, bóng dáng của người đàn ông đã biến mất không còn dấu vết.

 
Đáy lòng cô lại trống rỗng một lần nữa, không nghĩ đến bản thân thế mà lại sinh ra ảo giác.

 
Lần diễn xuất thứ hai, người đàn ông vẫn vắng mặt.

 
Nguyễn Yên nghiêm túc diễn xong trận diễn này, hoàn thành buổi bế mạc một cách hoàn hảo sau đó mọi người tan cuộc.

 
Nguyễn Yên đi theo một số diễn viên đến hậu trường, cô mở điện thoại lên, nhìn thấy vẫn không nhận được bất kỳ một tin tức nào, trái tim dâng lên một nỗi chua xót và nôn nóng.

 
Chu Mạnh Ngôn đã mất liên lạc suốt ba ngày……

 
Cô cúi đầu, một số diễn viên phía trước đều quay đầu nhìn cô: “Nguyễn Yên, một lát nữa chúng ta sẽ đi ăn tối, cô sẽ đến chứ?” 


 
Cô lắc đầu, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không đi.”

 
Bọn họ đi qua chỗ ngã rẽ, Nguyễn Yên cúi đầu gửi cho Diệp Thanh tin nhắn mua vé máy bay thì nghe được phía trước ồn ào trêu ghẹo nói: “Ôi, cũng khó trách, chồng của cô đến, muốn đón cô về nhà.”

 
Nguyễn Yên sửng sốt một chút, khi ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy cửa vào phòng nghỉ cách đó năm mét —— 

 
Chu Mạnh Ngôn thân thể cao lớn mặc một bộ Âu phục màu xanh đậm đứng ở đó, cầm một bó gypsophila* trong tay, nơi đáy mắt là ảnh ngược của cô, giống như những ánh sao vụn vỡ dịu dàng rãi lên đó rồi tản ra một chút: 

 
*Hoa baby. 

 
“Yên nhi.”

 
Nguyễn Yên đứng ngây người tại chỗ, trong đầu rung động, thậm chí còn cảm thấy bản thân lại xuất hiện ảo giác.

 
Cho đến khi người đàn ông cất bước, đi từng bước một đến trước mặt cô, vươn rộng cánh tay rồi ôm chặt cô vào lòng.

 
Nguyễn Yên bị anh ôm lấy, nước mắt không kìm nén được mà tuôn rơi: “Mạnh Ngôn...” 

 
Cô dựa vào ngực anh, nghe thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của anh, toàn bộ trái tim của cô như được bổ sung thêm máu mà đập rộn ràng, tất cả sự khó chịu và sợ hãi ngay lập tức bị cái ôm đầy ấm áp của anh phá tan trong nháy mắt.

 
Người đàn ông cảm nhận được sự vui mừng của cô, càng cảm nhận được sự hoảng loạn lúc trước của cô khi không liên lạc được với anh, cảm xúc trong trái tim cuộn trào.

 
Nghe thấy tiếng nức nở của cô, anh cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, giọng nói khàn khàn: 

 
“Đừng khóc, không phải anh đã trở lại rồi hay sao?”

 
Nguyễn Yên nhìn anh rồi nghẹn ngào lên án: “Em đã cho rằng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em còn nghĩ ngày mai sẽ đến Việt Nam tìm anh, tại sao anh không liên lạc với em sớm hơn...” 

 
Chu Mạnh Ngôn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, trong lòng vô cùng hoảng loạn: 

 
“Là lỗi của anh, anh không nên làm cho em lo lắng như thế.” 

 
Thật ra lần này đi đến vùng núi để thăm công nhân, trong lúc đó đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà không ai ngờ đến. Lúc ấy bọn họ đi ngang qua thì vừa lúc phát hiện ở trong nhà của công nhân có người mẹ già bởi vì con trai qua đời nên toàn bộ gia đình mất đi trụ cột, tinh thần trở nên có chút thất thường, bà đã rời khỏi nhà và mất tích nhiều ngày đều không thể tìm thấy, người dân lo sợ có phải là bà đã gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.

 
Vì thế Chu Mạnh Ngôn cùng với những người khác đành phải ở lại, trước tiên phải ở lại đợi mọi người tìm người thân trong gia đình trở về, trong núi vô cùng hẻo lánh, không thể liên lạc được với người bên ngoài, Chu Mạnh Ngôn đã cố gắng liên lạc với Nguyễn Yên cùng với người trong công ty nhưng cũng không gọi qua được.

 
Mãi cho đến hôm nay mới gấp gáp trở về, bọn họ đã giải quyết hết tất cả các vấn đề rồi quay lại thành phố Hồ Chí Minh, người đàn ông biết được mấy ngày nay Nguyễn Yên đã lo lắng muốn hỏng rồi, vì thế anh giao một số việc không mấy quan trọng còn sót lại cho những người khác trong công ty để hoàn thành sau đó mua vé máy bay rồi trực tiếp vội vàng trở về.

 
Sau khi Nguyễn Yên nghe anh nói xong: “Em còn tưởng rằng anh đã mất tích...” 

 
Anh khẽ cong môi, cúi gương mặt xuống đặt lên giữa trán cô một nụ hôn: “Làm sao có thể, không phải anh đã nói muốn em đợi anh trở về hay sao?” 

 
Trái tim của Nguyễn Yên rốt cuộc cũng hạ xuống. 

 
Một số diễn viên đi đến từ phía sau, đầu tiên là chào hỏi cùng với Chu Mạnh Ngôn, sau đó nhìn về phía Nguyễn Yên cười trêu ghẹo: “Hai người tiếp tục ngọt ngào đi, chúng tôi rút lui trước.”

 
Sau khi bọn họ rời đi, Nguyễn Yên cảm thấy cánh tay của anh ôm lấy mình, dần dần mới phản ứng lại được, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn buông tay ra nhưng động tác của người đàn ông vẫn không thay đổi:

 
“Bây giờ mới biết thẹn thùng sao?”

 
“……”

 
“Mấy ngày không gặp rồi, để cho anh ôm nhiều thêm một chút nào.” 

 
Nguyễn Yên nhẹ nhàng giật giật cổ áo của anh, cứ như vậy bị anh lặng lẽ ôm vào lòng, cảm xúc kích động cũng chậm rãi biến thành vui mừng và ngọt ngào, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi anh có xem em biểu diễn không?”

 
“Đã xem.”


 
“Chỉ là không ngồi ở phía trước, chủ yếu là sợ em nhìn thấy anh lại giống như vừa rồi vậy, kích động đến quên mất lời thoại thì phải làm sao bây giờ?” 

 
“Không có đâu.” 

 
Sau một lúc lâu, anh buông tay ra, đối mặt với cô rồi bỗng nhiên nói: “Lo lắng cho anh như vậy hay sao?” 

 
Nhịp tim của Nguyễn Yên đập nhanh hơn, cô hơi dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói rất yếu ớt: “Anh vẫn còn nợ em một bộ phim đó...” 

 
Anh biết cô gái đang nói một đằng suy nghĩ một nẻo thì mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ xem phim mà.” 

 
Anh đưa cho cô bó hoa gypsophila trong tay, Nguyễn Yên ôm lấy thì nghe anh nói: “Hoa mấy ngày nay vẫn còn chưa gửi đi, về sau anh sẽ bù đắp lại.” 

 
Nguyễn Yên nở nụ cười nhàn nhạt, lòng bàn tay bị anh nắm lấy, lực tay không lớn cũng không nhỏ vừa vặn làm cho trái tim của người ta đập thình thịch: “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào.” 

 
***

 
Trước khi trở về nhà, Chu Mạnh Ngôn dặn dò tài xế lái xe đến cửa tiệm bánh ngọt, thừa dịp trước khi cửa tiệm đóng cửa thì mua một chiếc bánh Tiramisu cho Nguyễn Yên. 

 
Nguyễn Yên nhận lấy rồi nở nụ cười: “Sau này anh có thể đừng chỉ chọn buổi tối để mua bánh kem cho em có được hay không?” 

 
Nếu không cô sẽ thực sự béo lên nếu cứ ăn như thế này.

 
“Ồ?” Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn cô rồi cầm lấy bánh kem trên tay cô: “Vậy thì em đừng ăn.”

 
“Ấy ——”

 
Tại sao lại thật sự không cho nữa! 

 
Cô ngay lập tức bảo vệ, đầu bị sờ soạng, nghe thấy tiếng anh cười, Nguyễn Yên chịu đựng lúng túng: “Lần sau anh đừng làm như vậy nữa.” Lần này thì quên đi.

 
Chu Mạnh Ngôn phát hiện ra cô gái sẽ bắt đầu chủ động nói đùa với anh.

 
Anh đáp lời theo cô: “Được.” 

 
Hai người về đến nhà, Ca Cao chạy lên chào đón, Nguyễn Yên ôm lấy nó rồi đi đến phòng ngủ, Chu Mạnh Ngôn phải ghé đến phòng sách một chuyến. 

 
Một lúc sau người đàn ông quay lại phòng ngủ thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang vuốt ve đầu Ca Cao một cách xuất thần.

 
“Làm sao thế?” Anh ngồi vào bên cạnh cô.

 
Nguyễn Yên nhìn về phía anh rồi khẽ hỏi: “Đôi mắt của em đã tốt hơn, vậy là Ca Cao phải rời đi ạ?” 

 
“Nếu em muốn giữ lại thì anh sẽ đi hỏi thăm người ở cơ quan chó dẫn đường thử xem.”

 
Nguyễn Yên lắc đầu: “Em thích Ca Cao, cũng không muốn nó đi, nhưng nó thông minh như vậy, chắc hẳn là sẽ giúp được cho nhiều người khiếm thị hơn, như vậy mới có thể phát huy tối đa giá trị của nó.”

 
Xét cho cùng thì chó dẫn đường cũng là chó nghiệp vụ, không phải vật nuôi trong nhà, mỗi thành phố đều không có nhiều chó dẫn đường, Nguyễn Yên cũng không muốn chỉ vì bản thân yêu thích mà ích kỷ giữ nó lại bên mình. 

 
Ca Cao dường như nghe hiểu được cô đang nói cái gì, dựa vào trên đùi của cô mà an ủi cô, Nguyễn Yên cảm thấy chua xót: “Em nghĩ đối với Ca Cao mà nói thì nó cũng hẳn là sẽ rất vui lòng.” 

 
Người đàn ông vươn tay rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Yên nhi của nhà chúng ta thật là lương thiện.” 

 
“Vậy thì anh liên hệ với cơ quan chó dẫn đường thử xem nhé?” 

 
“Trước tiên để cho bọn họ tìm hiểu thử xem có người cần ghép đôi hay không, ước chừng vẫn còn một đoạn thời gian nữa, trong khoảng thời gian này thì Ca Cao vẫn sẽ ở nhà mình.” 

 
Nguyễn Yên gật đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui