Dựa sát vào anh và gọi anh là chồng...
Trong đầu Nguyễn Yên nhớ lại tối hôm qua hình như cô đã uống say. Đoạn ngắn trong trí nhớ, dường như cô vẫn là phía chủ động quấn lấy anh rồi cởi quần áo ra, về phần sau đó đã xảy ra những chuyện gì, không cần tiếp tục nhớ lại thì cũng biết...
Gương mặt của Nguyễn Yên lập tức đỏ ửng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là bây giờ, tất cả mọi thứ đều không có gì càng làm cho người khác rung động hơn so với khi biết bản thân đã phục hồi thị lực.
Cô nhìn Chu Mạnh Ngôn.
Người cô muốn nhìn thấy nhất sau khi phục hồi thị lực, giờ phút này đang đứng ngay trước mắt.
Người đồng hành sớm chiều cùng với cô, cho cô tất cả cưng chiều và sự ấm áp.
Trong khoảng thời gian này, trong quá trình anh đối với cô cưng chiều, cẩn thận và chu đáo, vô số lần cô đã tưởng tượng ra dáng vẻ của anh, dưới đáy lòng cũng không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của anh.
Nhưng mà dù cho có tưởng tượng như thế nào đi nữa thì cũng không rõ ràng và chính xác được như giờ phút này, không trộn lẫn tất cả những hư ảo mà nhìn thấy anh, làm cho trái tim của người ta rung động.
Nguyễn Yên bỗng nhiên hiểu ra ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao sẽ có nhiều nữ sinh khi nhìn thấy anh thì sẽ hét chói tai và ái mộ như vậy.
Dáng vẻ của anh còn kiêu ngạo và tuấn lãng hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Giống như Chúc Tinh Chi đã nói lúc trước, Chu Mạnh Ngôn đã chạm đến điểm G trên người cô.
Trong lòng Nguyễn Yên nổi lên một cơn sóng lớn, đủ loại cảm xúc dâng trào, căn bản không có cách nào để có thể nói thành lời.
Dường như anh đi ra từ cảnh trong mơ.
Trong đầu Nguyễn Yên vẫn còn đang tiêu hóa và tiếp thu, Chu Mạnh Ngôn thấy cô vẫn không nói lời nào, khóe môi nhếch lên, lên tiếng lần nữa:
“Có cần anh giới thiệu bản thân lại một lần nữa không?”
Nguyễn Yên lấy lại tinh thần, xấu hổ và lúng túng lắc đầu, không hiểu được mà buộc miệng thốt ra tên của anh: “Mạnh Ngôn...”
Nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Anh cười : “Xem ra Yên nhi vẫn còn biết anh là ai.”
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại em nhìn thấy gì? Sẽ còn cảm thấy mờ sao?”
“Nó không mơ hồ, hình như là hoàn toàn phục hồi thị lực.”
“Giống với trước khi bị tai nạn giao thông hay sao?”
“Vâng ạ.”
Anh ôm cô chặt hơn, lặng lẽ cong môi lên:
“Thật là tốt quá.”
Đây là điều mà cả hai đã mong chờ từ lâu, giống như là mất đi rồi tìm lại được, làm cho lòng người tràn đầy vui mừng.
Người đàn ông nói: “Một lát nữa chúng ta sẽ tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra một chút xem.”
“Hôm nay anh không đến công ty sao...”
“Em cảm thấy bây giờ anh còn có tâm trạng để bận việc khác hay sao?” Cánh môi của anh để sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh ước gì không thể làm cho em nhìn anh nhiều hơn.”
Quả nhiên người này trong bất kỳ một tình huống như thế nào đi nữa thì cũng có thể nói lên những lời như vậy mà không có một chút ngượng ngùng nào.
“Vậy thì em đứng dậy trước đi, anh giúp em đi lấy quần áo.”
Anh nói xong thì thấp giọng hỏi: “Thân thể có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Nguyễn Yên nghe ra “không thoải mái” có ý nghĩa là gì.
Cô đỏ mặt khẽ lắc đầu, chợt nghe thấy anh nói: “Thật xin lỗi, tối hôm qua.”
Vốn dĩ đã đồng ý với cô là trước khi cô đồng ý thì sẽ không chạm vào cô.
Chu Mạnh Ngôn biết cô sẽ ngượng ngùng nên cũng không nhắc đến chuyện tối hôm qua thật ra là cô vẫn luôn quấn lấy anh, anh ôm hết mọi chuyện vào người mình, nhưng mà Nguyễn Yên cũng mơ hồ nhớ ra bản thân đã nói những lời cởi mở như thế nào tối hôm qua, nhanh chóng chột dạ phủ nhận:
“Em đã quên hết chuyện tối hôm qua rồi...”
Người đàn ông lặng lẽ cười, xoa xoa đỉnh đầu của cô.
“Anh đi lấy quần áo.”
Chu Mạnh Ngôn đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, ánh mắt của Nguyễn Yên đuổi theo bóng lưng anh, nhịn không được mà vẫn luôn muốn nhìn thấy anh.
Khi anh xoay người đi lấy quần áo thì Nguyễn Yên nhanh chóng cúi đầu xuống không dám để cho anh phát hiện ra, sau đó anh đưa quần áo đặt đến trước mặt cô: “Mặc vào đi.”
Cô nhẹ nhàng trả lời, người đàn ông nhìn ra cô đang thẹn thùng nên đi đến phòng thay quần áo.
Đến khi anh thay quần áo xong rồi đi ra thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang đứng ở trước gương nhìn bản thân ở trong gương.
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên ở phía sau:
“Có thay đổi gì không?”
Nguyễn Yên nhéo gương mặt của mình: “Giống như trở nên béo một chút...” lúc trước gương mặt của cô có hơi gầy, bây giờ nhìn thấy thân thể có chút đầy đặn hơn, nhưng không có vẻ mập.
“Không có đâu.” Anh đi đến bên cạnh cô: “Bây giờ rất đẹp.”
Nguyễn Yên nhìn gương mặt của anh thông qua tấm gương lớn, lại lặng lẽ dời đi, sau đó bờ vai đã bị anh giữ lấy, cô bị xoay người sang đối mặt với anh.
Chu Mạnh Ngôn cúi mặt xuống, đối diện với ánh mắt của cô:
“Bây giờ có thể nhìn thấy anh rồi, có phải là vẫn còn chưa thích ứng nhanh được như vậy có đúng không?”
Cô nhẹ giọng thừa nhận.
Đó là một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mới lạ đến nỗi làm cho cô không thể miêu tả tâm trạng cụ thể của mình trong lúc nhất thời.
Anh xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu, Chu phu nhân, em có thể xem như là nhận biết anh một lần nữa.”
Anh sẽ cho cô thời gian để hoàn toàn thích ứng.
“Hơn nữa em nhìn thấy được, anh sẽ có thể theo đuổi em tốt hơn.” Anh mỉm cười rồi nói.
Một hồ xuân thuỷ trong lòng Nguyễn Yên lại bị anh khuấy động một lần nữa.
“Đưa em đi rửa mặt.”
Nguyễn Yên được anh đưa đến phòng tắm, Nguyễn Yên phân biệt đồ vật của mình một chút, anh nói sẽ ra ngoài đợi cô.
Sau khi đóng cửa lại, cô ngây người một lúc, sau đó nâng tay lên thì nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái, lấp lánh ánh sáng rực rỡ từ ánh đèn trên đầu.
Cô tháo nhẫn ra rồi chậm rãi vuốt ve, cuối cùng tìm thấy ba chữ cái được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn.
Yan.
Chu Mạnh Ngôn đã từng nói với cô, hình khắc bên trong hai chiếc nhẫn của hai người là giống nhau.
Yan là Ngôn trong Chu Mạnh Ngôn và cũng là Yên trong Nguyễn Yên.
*Ngôn: 言
Yên: 烟
Là chính mình và cũng là tình cảm chân thành cả đời này.
***
Sau khi rửa mặt xong, Nguyễn Yên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở trước tủ đầu giường, tay cầm sẵn đồng hồ đeo tay.
Khi người đàn ông không cười thì lạnh lùng, uy nghiêm và kiêu ngạo, nhưng mà khi quay đầu nhìn cô gái đang đi ra, mặt mày lộ vẻ mềm mại như băng tuyết tan chảy: “Yên nhi, lại đây.”
Cô chậm rãi đi về phía anh.
Trước mặt cô, người đàn ông cầm lấy một chuỗi vòng cổ kim cương màu xanh trong suốt rồi giúp cô đeo lên cổ.
Sau khi anh đeo xong, Nguyễn Yên vuốt ve chiếc vòng cổ, giật mình hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
“Chuỗi vòng cổ này cùng với nhẫn trên tay của em là cùng một bộ trang sức, lúc trước không đeo cho em là vì sợ tóc của em không cẩn thận sẽ bị quấn vào, không dễ để xử lý.”
“Có đẹp không?” Anh hỏi.
Nguyễn Yên cúi đầu nhìn, khẽ cong môi: “Vâng ạ...”
Anh xoa xoa đầu của cô: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu nào.”
Anh đưa cô ra khỏi phòng ngủ, khi đến cửa, Ca Cao nhạy bén nghe thấy tiếng động, chạy ra khỏi phòng giải trí rồi đi tới bên chân Nguyễn Yên, Nguyễn Yên vui vẻ ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của nó: “Ca Cao, chị có thể nhìn thấy em rồi...”
Trong những ngày bị mù này, Ca Cao đã cho cô rất nhiều sự giúp đỡ, cũng là người bạn làm cho cô ấm lòng.
Bây giờ có thể nhìn thấy nó, Nguyễn Yên không nhịn được mà cong môi lên rồi ôm lấy nó, Ca Cao dường như có thể nhận ra được cô đang vui vẻ nên liếm tay của cô.
Một lúc sau, Nguyễn Yên mới đứng dậy, hai người vừa đi xuống lầu thì đã nghe thấy giọng nói hơi trầm của anh:
“Vừa rồi nhìn thấy anh cũng không vui vẻ như vậy.”
Nguyễn Yên: ?
Anh thế mà lại còn ăn dấm của Ca Cao sao?!
Cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, lại nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông ăn phải dấm kia, nhịn xuống độ cong nơi khóe miệng, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói:
“Thật ra người mà em muốn gặp nhất chính là anh.”
Không có bất kỳ điều gì càng làm cho người khác mong đợi so với nhìn thấy anh.
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì sắc mặt của anh ngay lập tức dịu đi, hai người đi xuống lầu, Nguyễn Yên nhìn thấy trong nhà xa lạ, đánh giá xung quanh, anh lập tức nói:
“Một lát nữa sau khi trở về từ bệnh viện, anh đưa em đi xem nhà một chút.”
“Được ạ.”
Khi bọn họ đi xuống dưới lầu thì người giúp việc đi tới, sau khi biết được Nguyễn Yên đã phục hồi thị lực thì cũng vô cùng vui mừng thay cho cô.
Nguyễn Yên ngồi vào bàn ăn, Chu Mạnh Ngôn ngồi ở đối diện, cô uống cháo, thỉnh thoảng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông có hàng mày kiếm và đôi mắt sáng ngồi ở phía đối diện, trong lòng nổi lên bong bóng màu hồng.
Anh vô cùng đẹp trai...
Nguyễn Yên thừa nhận cô không phải là một kẻ nhan khống* nhưng cũng bị choáng vì anh quá đẹp trai.
*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu mến.
Chu Mạnh Ngôn nâng mắt lên, lần thứ hai bắt gặp cô đang lén ngắm nhìn anh, Nguyễn Yên chột dạ nên lập tức cúi đầu xuống, anh không nhịn được mà bật cười: “Yên nhi, anh là chồng của em, em có thể quang minh chính đại* nhìn anh.”
*Đúng đắn, rõ ràng, không chút mờ ám. Việc làm quang minh chính đại.
“……” Che mặt QAQ.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn lên đường đến bệnh viện, dọc trên đường đi, Chu Mạnh Ngôn dặn dò Giang Thừa công việc của hôm nay, nếu không có vấn đề gì lớn thì không cần làm phiền anh, Giang Thừa đồng ý, cũng biết điều quan trọng nhất cần chú ý vào giờ phút này là gì.
Khi đến bệnh viện, hai người nhìn thấy bác sĩ, bác sĩ đã sắp xếp một cuộc kiểm tra cho Nguyễn Yên.
Hai người ngồi đợi trên hành lang dài, Chu Mạnh Ngôn tạm thời đi giải quyết công việc, khi quay lại thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang cúi xuống xoa gót chân của mình.
Nguyễn Yên hơi cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn xuất hiện ở trong tầm nhìn.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế?”
Nguyễn Yên ngẩn người: “Giày có hơi cọ xát...”
Sau đó anh chậm rãi cởi giày cho cô, đặt chân của cô lên đùi anh rồi nhẹ nhàng xoa giúp cô, người đến kẻ đi, Nguyễn Yên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn không quan tâm đến ánh mắt của người khác một chút nào, trái tim không nhịn được mà đập loạn.
Anh nhìn đôi giày của cô: “Chưa từng thấy em mang đôi giày này.”
“À, em đã mua nó cách đây một thời gian.” Cô đã tìm thấy nó trong tủ giày ngày hôm nay: “Em thấy nó tương đối đẹp...”
Những thứ này lúc đầu đều đã thử trong cửa hàng nhưng bây giờ cô có thể nhìn thấy chúng, cô tất nhiên là có thể nhìn thấy được nó xinh đẹp hay không.
Anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay trở về rồi nhìn xem quần áo cùng với túi xách của em, còn có giày dép nữa, nếu không thích thì để cho bọn họ cất đi, sau này có thể tự mình đi chọn trong cửa hàng.”
“Đúng rồi Mạnh Ngôn, một lát nữa anh có thể đưa em đi thăm ba ba được không ạ?”
Bây giờ cô cũng muốn nhìn xem tình hình nằm trong viện điều dưỡng của ba cô một chút.
“Được”
Sau khi kết quả kiểm tra được đưa ra, bác sĩ nói máu bầm trong mắt của Nguyễn Yên đã biến mất, đại khái trước mắt không có vấn đề gì nhưng vẫn phải chú ý dưỡng đôi mắt không nên làm việc quá sức, lại tiếp tục quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Yên ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang và bầu trời xanh thẳm, khóe môi cong cong, vui vẻ nói: “Có thể nhìn thấy được ánh mặt trời, thất là tốt quá.”
Chỉ có sau khi bị mù mới có thể phát hiện hóa ra có thể nhìn thấy là một việc hạnh phúc như thế nào.
Sương mù ở trong lòng cô suốt mấy tháng này cuối cùng cũng biến mất, trả lại là một không gian trong sáng.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Đây sẽ là một đoạn kỷ niệm cả đời này của em.”
Nguyễn Yên gật đầu.
Đây quả thực là một kỷ niệm vô cùng quý giá trong cuộc đời này.
“Đi thôi, Chu phu nhân.”
Anh nắm lấy tay cô, bước xuống bậc thang, đi đến phía dưới ánh mặt trời.
***
Hai người đi đến viện điều dưỡng thăm Nguyễn Vân Sơn, ông vẫn chưa tỉnh lại nhưng bác sĩ nói rằng thân thể của ông đang không ngừng trở nên tốt hơn trong thời gian dưỡng bệnh, khả năng tỉnh lại trong tương lai là rất lớn.
Nguyễn Yên ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt của ba mình rồi nắm chặt lấy tay của ông.
“Ba ơi, con đã phục hồi thị lực, ba cũng phải nhanh chóng cố lên, nhanh chóng tỉnh lại, cũng không nên chỉ để cho con nhìn ba, có được không...”
Cô tin rằng thời gian nhất định sẽ mang đến cho mọi người niềm hy vọng, ba của cô cũng nhất định phải cùng nhau nỗ lực giống như cô.
……
Sau khi trở về từ viện điều dưỡng, Chu Mạnh Ngôn đưa cô trở về nhà.
Vừa vào cửa, Chu Mạnh Ngôn không biết từ lúc nào lấy ra một bó hoa hồng phấn từ phía sau: “Đây là hoa của hôm nay.”
Trái tim của Nguyễn Yên nhảy lên: “Anh vẫn luôn muốn đưa cho em mỗi ngày hay sao?”
“Ừm, mãi cho đến sau khi già đi, mãi cho đến khi anh rời khỏi thế giới này.”
Nguyễn Yên không nhịn được mà dỗi anh một câu: “Anh đừng nói như vậy mà...”
Anh mỉm cười rồi xoa bóp gương mặt của cô.
Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi đến từng phòng để cho cô nhận biết được, Nguyễn Yên đi dạo qua phòng bếp, nhà ăn rồi tới ban công, cuối cùng đi đến phòng sách của cô.
Vừa bước vào thì cô bỗng nhiên nhận ra được một việc, ánh mắt sáng lên:
“Em đã phục hồi thị lực nên sẽ càng thuận tiện hơn cho việc diễn kịch nói! Hơn nữa còn có thể trở lại trường tiếp tục đi học!”
Vừa rồi cô vô cùng vui mừng, thậm chí quên mất những chuyện quan trọng này, Chu Mạnh Ngôn đưa cô theo ngồi xuống trên ghế sô pha sau đó hỏi: “Có muốn xem vở kịch [Thời gian cùng anh] lúc trước em đã diễn hay không?”
“Được ạ.”
Anh lấy điện thoại ra rồi mở khóa, Nguyễn Yên nhìn ngắm màn hình mở khóa điện thoại và màn hình nền bên trong, thế mà lại có một bức là ảnh chụp của cô, một bức là ảnh bọn họ chụp chung, tất cả đều được chụp khi ra ngoài tự do lần trước.
“Đúng rồi, lấy dấu vân tay trước.”
Anh nắm lấy tay của cô, lưu lại dấu vân tay trong điện thoại.
“Em sẽ không xem……”
Anh mỉm cười: “Không sao đâu, về sau có thể sử dụng quyền lợi của Chu phu nhân, muốn kiểm tra thì hãy kiểm tra.”
Chuyển sang phần âm thanh bên trong, Nguyễn Yên nhận lấy rồi nhìn lại đoạn ghi hình diễn xuất lúc đó mà cảm khái: “Em diễn cũng khá thật đấy, không thể nhìn ra là em bị mù một chút nào.”
“Yên nhi đang tự kỷ đấy sao?” Anh mỉm cười hỏi lại.
Gương mặt của Nguyễn Yên đỏ lên: “Vốn dĩ em diễn xuất rất tốt mà...”
“Ừm, vô cùng khá.”
Nguyễn Yên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, em muốn nhìn những bức ảnh mà anh đã chụp khi chúng ta ra ngoài du lịch lần trước.”
Anh cầm album trở về sau đó kéo cô ngồi đến giữa hai chân của mình, ôm lấy cô từ phía sau lưng: “Xem cùng nhau.”
Nguyễn Yên cảm thấy bị anh ôm vào trong lòng ngực, sững sờ trong nháy mắt, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Anh đã rửa ảnh ra sao?”
“Ừm.”
Cô lật xem ảnh chụp: “Quả nhiên là vô cùng đẹp, còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của em.”
“Lần sau nếu em vẫn còn muốn đi thì chúng ta có thể đi một lần nữa, rốt cuộc có thể nhìn thấy được cùng với không thể nhìn thấy là hai loại cảm giác không giống nhau.”
Cô khẽ gật đầu rồi nhìn bức ảnh, nhớ đến lúc đó anh làm bạn với cô, trong lòng lại dâng trào ấm áp.
Nguyễn Yên mỉm cười, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng thật là may mắn.
Từ tận đáy lòng cô nghĩ nếu không phải do vụ tai nạn giao thông đó, có lẽ cả cuộc đời này của cô cũng sẽ không làm bạn được với Chu Mạnh Ngôn.
Cô cũng sẽ không bao giờ gặp được một người thích cô đến như vậy.
Mặc dù không thể cảm thấy may mắn khi đang ở trong đau khổ, nhưng dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn lại thì sẽ phát hiện ra những bất ngờ của cuộc sống thật ra vẫn sẽ luôn đi cùng với cực khổ cùng với ngoài ý muốn mà lặng lẽ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...