Lời nói của người đàn ông giống như một tảng đá lớn đột ngột lao vào lòng hồ của Nguyễn Yên, trong nháy mắt làm nổi dậy thật nhiều bọt nước giống như là sóng to gió lớn.
Nguyễn Yên hoàn toàn sững sờ, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.
Cô thế mà lại thật sự nghe được Chu Mạnh Ngôn nói thích cô?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thế mà lại thích cô sao?!
Nguyễn Yên như nằm trong mộng: “Nhưng trước đây anh đã nói chúng ta chỉ là liên hôn thương mại, anh nói tình yêu thật là phiền phức gì đó...”
Chu Mạnh Ngôn trả lời:
“Đúng thật là lúc trước anh đã từng nói như vậy.”
“Nhưng đó là khi anh vẫn chưa biết gì về em.”
Anh nhìn về phía cô: “Lúc trước khi chưa cưới em, anh đã thực sự không có mong đợi gì vào tình yêu.”
Vào lúc ký thỏa thuận kết hôn thì Chu Mạnh Ngôn thật sự đã cảm thấy rằng tình yêu là thứ có thể có hoặc có thể không trong cuộc sống, so với tiền tài và danh vọng lợi, nếu so ra thì quả thật chẳng đáng một xu nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến khi Nguyễn Yên đến, giống như là một làn gió xuân lướt qua mùa đông lạnh giá, ngoài dự đoán lại lặng yên không một tiếng động, thế giới băng tuyết của anh dần tan rã trở thành một vùng nắng ấm.
Cô xuất hiện trong cuộc sống của anh rồi sau đó bước vào sinh mệnh của anh.
Không có oanh oanh liệt liệt, mà là tế thủy trường lưu*, anh thậm chí cũng không biết trái tim của mình đã thay đổi từ lúc nào.
*Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Chu Mạnh Ngôn nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô, nhận ra cô vẫn đang chậm chạp chưa cảm nhận được thì nơi khoé miệng hiện lên một chút ý cười bất đắc dĩ: “Bị dọa rồi sao?”
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của anh dừng lại bên tai của mình, nhịp tim của cô càng ngày càng đập nhanh hơn: “Em không nghĩ đến là anh sẽ thích em...”
“Yên Yên rất khó để làm cho người khác không thích.”
Gương mặt của Nguyễn Yên càng đỏ hơn.
Cô cảm thấy bản thân sắp không thể hít thở được nữa...
Chu Mạnh Ngôn muốn đợi cô trả lời nhưng cô gái căng thẳng đến mức sau một hồi lâu vẫn không nói nên lời, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng của cô thì anh cong môi lên: “Lúc trước đã từng có người tỏ tình rồi mà bây giờ vẫn còn căng thẳng như vậy sao?”
Cô khẽ lắc đầu.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mạnh Ngôn cũng không phải là người thứ nhất đối mặt tỏ tình với cô, trước đây cô chỉ có sửng sốt rồi sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng từ chối, nhưng bây giờ không biết làm sao mà cảm thấy toàn thân như trở nên tê dại, giống như là có một luôn điện lan tràn khắp cơ thể.
Thấy cô lại im lặng thì Chu Mạnh Ngôn vươn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô: “Nếu căng thẳng như vậy thì anh hỏi em trả lời, nhé?”
“Vâng ạ...”
“Lúc trước em không biết anh thích em cho nên Yên Yên đối với anh không có ý gì hết có đúng không?”
Nguyễn Yên yên lặng thừa nhận.
Trước khi kết hôn Chu Mạnh Ngôn đã nói rõ ràng như vậy, cô làm sao dám có những suy nghĩ khác đối với anh.
“Không sao cả, tạm thời không cần phải trả lời anh vội vàng như vậy, những gì anh nói vừa rồi chỉ là muốn để cho em biết anh thích em, anh sợ mình làm lâu như vậy rồi, đến lúc đó Yên Yên cũng không phát hiện ra cái gì thì phải làm sao bây giờ?”
Với mạch não khô khan của Nguyễn Yên, anh không làm cho rõ ràng mà theo đuổi một hai năm thì có khả năng cả hai người mãi vẫn chỉ dừng ở mức trò chuyện.
“Anh sẽ cho em thời gian, mãi cho đến khi em hoàn toàn tiếp nhận nó.”
Cô có chút giật mình.
Hóa ra anh không phải muốn để cho cô đồng ý với lời tỏ tình của anh ngay lập tức...
Người đàn ông nhìn chăm chú vào cô: “Vì thế, Chu phu nhân, hiện tại anh có thể bắt đầu theo đuổi em không?”
Giọng nói của anh hòa tan vào trong gió đêm.
Làm cho mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Điều duy nhất còn sót lại là trái tim đang đập không ngừng của Nguyễn Yên, cùng với cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn luôn dừng ở trên gương mặt của cô.
Cuối cùng thì cô cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đồng ý, chỉ là giọng nói trong trái tim đã nói với cô--
Đối mặt với Chu Mạnh Ngôn, cô chẳng hề có chút lực kháng cự nào.
***
Sau khi kết thúc chuyến du hồ thì thuyền cập bến, Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên xuống thuyền, độ cong nơi khoé môi không thể che giấu, Diệp Thanh cùng với Giang Thừa đứng ở trên bờ sau khi nhìn thấy thì vô cùng mừng rỡ ngay lập tức.
Xem ra Chu tổng theo đuổi vợ quả nhiên là có hy vọng!
Sau khi lên bờ, nhân viên công tác lại tiếp tục tiến lên: “Chu tiên sinh, Chu phu nhân, khách sạn đã chuẩn bị xong, hiện tại có cần tôi đưa mọi người qua bên kia nghỉ ngơi không?”
“Ừ.”
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì bị anh dẫn về phía trước, gương mặt với làn da mỏng lại tiếp tục hiện lên một chút đỏ ửng.
Lúc trước khi người đàn ông vẫn chưa tỏ tình thì cô cảm thấy quan hệ trên giường của bọn họ không dựa trên tình yêu, đó chỉ là thỏa mãn nhu cầu của người trưởng thành, sau khi quan hệ một hai lần thì Nguyễn Yên cũng cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng mà hiện tại...
Hai người được dẫn đến một biệt thự kiểu Trung Quốc dành cho một gia đình, sau đó nhân viên công tác rời đi, sau khi đẩy cửa ra thì bên trong đã sớm được sắp xếp vô cùng lãng mạn, đi qua sân trước là một con đường trải đầy cánh hoa hồng cùng với đèn lồng ngôi sao năm cánh, bên trong biệt thự có thể nghe thấy một mùi thơm của hoa hồng.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi lên lầu thôi.”
Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Đi lên tầng hai của căn biệt thự song lập, đẩy cửa phòng ngủ ra, chính giữa là chiếc giường kingsize được trải đầy hoa hồng, bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hồ Tình Nhân và những dãy núi phía sau, đây là một không gian riêng tư vô cùng tuyệt vời.
Người đàn ông không có hành động nào.
Cảm giác ái muội đang dâng lên từng chút một.
Nguyễn Yên rũ mắt xuống, mím môi lại rồi lấy hết can đảm: “Mạnh Ngôn, em cảm thấy...”
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô thì đi đến trước mặt rồi cúi xuống hôn cô, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
“Làm sao thế?”
“Em cảm thấy em hiện tại không có cách nào cùng anh...”
Anh nghe thấy như vậy thì khóe miệng nở nụ cười, bàn tay phủ lên đỉnh đầu của cô, giọng nói ấm áp: “Anh biết mà.”
Hả?
Anh ấy biết?
“Hiện tại quan hệ giữa chúng ta đã không còn giống như trước, anh đang theo đuổi em, anh biết trước khi vẫn chưa làm cho em thích anh mà cùng anh phát sinh quan hệ thì em sẽ cảm thấy kỳ lạ và cũng cảm thấy không thoải mái.”
Một tay của anh giữ lấy vai của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô: “Trước khi em chưa đồng ý thì anh sẽ không làm những chuyện đó với em, cho đến khi em thích anh, có được không?”
Vốn dĩ quan hệ của bọn họ được thành lập từ tình dục nhưng hiện tại nếu muốn yêu nhau, anh đối với cô giống như là một người đang theo đuổi thì sẽ tôn trọng cô, sẽ không pha lẫn với dục vọng.
Nguyễn Yên không nghĩ đến thì ra những gì mà cô đang băn khoăn đã được anh để ý đến rồi...
Cô mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì tối nay căn phòng này sẽ là của em, anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.” Anh nói.
“Vâng ạ.”
Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi xem quần áo sau khi tắm rửa cùng với phòng tắm ở đâu, cuối cùng anh nhìn cô, kìm nén khát vọng muốn ôm lấy cô mà buông tay ra: “Anh đến phòng bên cạnh nhé.”
Nguyễn Yên đồng ý.
Anh xoay người bước đến cửa, khi đóng cửa lại thì quay đầu nhìn Nguyễn Yên đang đứng ở trong phòng.
Cuối cùng anh đến phòng ngủ phụ bên cạnh mới nhận ra được có một thời gian ngắn trong tương lai anh sẽ phải sống trong một cuộc sống ly thân, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đẩy cô ra?
Cũng không phải.
Chỉ vì muốn để cho cô có thể nhanh chóng hoàn toàn trở thành phu nhân của anh.
Ở phía bên kia, sau khi người đàn ông rời đi thì Nguyễn Yên cầm quần áo để thay rồi đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong thì cô sấy tóc, trong đầu vẫn luôn nhớ tới những gì mà Chu Mạnh Ngôn đã nói với cô trong lúc đi du hồ, ngay lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác như toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
Nguyễn Yên cảm thấy cô chưa làm cái gì để mà có thể khiến cho anh thích cô.
Sau khi sấy tóc xong thì cô thuận thế ngã xuống giường rồi lăn một vòng, vùi mặt vào trong chăn mà nghẹn ngào: “Thật sự không chân thật mà...”
Cuối cùng thì Nguyễn Yên tự cuộn bản thân thành một cái chả giò chiên, sau khi nghĩ đến điều gì đó thì rút tay ra, bò lên trên mép giường để lấy điện thoại trên ngăn tủ.
Cô gọi điện thoại đi, vài giây sau Chúc Tinh Chi bắt máy:
“A lô?”
“Chi Chi à…”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên rồi cười nói: “Không phải chứ Yên Yên, thời gian này mà cậu còn có thể gọi điện thoại cho mình sao? Đêm nay là một ngày đặc biệt lãng mạn như vậy, giờ phút này không phải cậu nên ở cùng một chỗ mà đổ mồ hôi với Chu Mạnh Ngôn hay sao?”
Nguyễn Yên: “……”
“Không thể nào, đêm nay Chu Mạnh Ngôn thế mà lại buông tha cho cậu sao? Không thể nào?”
“Anh ấy đã tỏ tình với mình tối nay.”
Chúc Tinh Chi:??!!!
“Mẹ kiếp cái gì cơ?”
“Tỏ tình?!”
Nguyễn Yên che mặt lại, biết ngay là cô ấy sẽ có phản ứng lớn như vậy: “Cậu đừng kích động như vậy mà...”
“Chu Mạnh Ngôn thế mà lại nói thích cậu sao?! Chẳng trách tối nay mình đã tự hỏi làm sao mà anh ta lại đưa cậu đến một nơi lãng mạn như Vịnh hồ Tâm Nguyệt, cậu còn nói với mình là không có khả năng, cậu nhanh chóng kể với mình xem anh ta đã nói với cậu như thế nào hả?”
Nguyễn Yên Kể lại câu chuyện một cách đại khái, càng nói thì gương mặt của cô càng trở nên nóng hơn, Chúc Tinh Chi nghe xong thì cười như một bà dì: “Chu Mạnh Ngôn là đang nghiêm túc sao?”
“Ừm.”
Anh đâu phải là một người thích nói đùa như vậy.
“Trời ạ, sao mình lại có vẻ còn kích động hơn cả cậu thế này, mình cũng không biết mình đang kích động cái gì nữa, cậu đồng ý rồi sao?”
“Vẫn chưa, hiện tại mình đối với anh ấy vẫn chưa có cảm giác kia...” Dù sao thì cũng đã nói với nhau là làm một cặp vợ chồng hữu danh vô thực*, làm sao biết được anh thế mà lại phá vỡ quy tắc.
*Có tên, có tiếng mà không thực chất, tồn tại trên danh nghĩa nhưng thật ra không có gì.
“Không sao đâu, mình hiểu mà, chuyện tình cảm phải đến một cách chậm rãi. Ôi mình thật sự vô cùng khó để mà có thể tưởng tượng ra một người lạnh nhạt và vô cùng nghiêm túc trong công việc như Chu Mạnh Ngôn thế mà lại có một ngày có thể nhìn đến Yên Yên nhỏ bé đáng yêu của chúng ta!”
Chúc Tinh Chi mỉm cười: “Người giống như Chu Mạnh Ngôn thuộc dạng đàn ông lạnh lùng, một khi chịu quay đầu lại nhìn cậu thì cậu chính là sinh mệnh của anh ta, mình cảm thấy hai người các cậu còn chưa ở bên nhau mà đã vô cùng ngọt ngào rồi!”
Trong đầu Nguyễn Yên như muốn nổ tung: “Cậu đang nói loạn cái gì thế...”
Vừa dứt lời thì Nguyễn Yên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu đợi một chút--“
Nguyễn Yên đặt điện thoại xuống, không cẩn thận chạm vào loa ngoài trên màn hình nhưng cô cũng không phát hiện ra.
Vừa mở cửa ra thì cô lập tức nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đứng ở bên ngoài.
“Mạnh Ngôn?”
Chu Mạnh Ngôn vừa muốn nói chuyện thì lập tức nghe thấy một giọng nói được truyền ra từ trong phòng: “Yên Yên, mình cảnh cáo cậu nhé, cậu không được đồng ý với Chu Mạnh Ngôn sớm như vậy, cậu nhất định phải làm cho anh ta theo đuổi cậu thật tốt! Cho anh ta biết cậu không phải là cô gái siêu cấp đáng yêu có thể dễ dàng theo đuổi được như vậy!”
Nguyễn Yên nghe thấy vô cùng rõ ràng: “............”
Nguyễn Yên nhanh chóng chạy trở về trong phòng rồi cầm điện thoại trên giường tắt loa đi, gương mặt đỏ bừng giống như một quả cà chua.
Ôi không, Chu Mạnh Ngôn nhất định là đã nghe thấy rồi.
Xấu hổ, quá xấu hổ QAQ.
Cô nghe thấy người đàn ông đang bước đến gần thì xoay người sang chỗ khác, Chu Mạnh Ngôn đưa ly sữa bò ấm trong tay cho cô: “Uống xong rồi hẵng đi ngủ.”
“Vâng ạ...”
Cô cầm lấy ly sữa.
Sau một vài giây im lặng thì đột nhiên truyền đến giọng nói của anh:
“Ừm.”
Hả?
Người đàn ông nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, nơi khóe môi hơi cong lên rồi cúi xuống hôn sau đó nói ở bên tai cô:
“Anh sẽ theo đuổi em thật tốt.”
Nguyễn Yên che mặt lại, chỉ muốn chui xuống đất để trốn đi.
***
Ngày hôm sau hai người đi từ Vịnh hồ Tâm Nguyệt trở lại nội thành, bởi vì là cuối tuần cho nên Nguyễn Yên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thứ hai mới trở lại đoàn kịch.
Vào buổi sáng khi Nguyễn Yên đến tập luyện thì tình cờ gặp đạo diễn Trương Tấn, ông nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười: “Nguyễn Yên, đến rồi sao?”
“Xin chào đạo diễn Trương.”
“Đã ăn sáng chưa?” Trương Tấn quan tâm hỏi.
“Đã ăn rồi ạ.”
Trương Tấn mỉm cười: “Buổi tập luyện vẫn còn chưa bắt đầu, cô có thể ngồi ở bên kia một lát, chúng ta sẽ diễn lại cảnh quay thứ mười bốn một lần nữa, còn cụ thể thì sẽ nói sau.”
Diễn lại một lần nữa là có ý gì?
“Được ạ.”
“Được rồi, đi đi.”
Sau khi Trương Tấn rời đi, Nguyễn Yên ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong khán phòng để học thuộc các câu thoại tiếp theo, một lúc sau các diễn viên cũng dần đến đông đủ, Yến Đan Thu cũng tới.
Mấy diễn viên ngồi trò chuyện với nhau, kể về ngày Lễ Tình Nhân cách đây hai ngày trước, có người trêu ghẹo hỏi Yến Đan Thu: “Vị hôn phu của cậu đã đến đón cậu hôm Lễ Tình Nhân, các cậu đã đi đâu để lãng mạn thế?”
Yến Đan Thu nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm hôm đó thì trong lòng trở nên vô cùng bực bội nhưng trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười: “Anh ấy đưa mình đến trung tâm thương mại để ăn tối và xem phim, đều là do anh ấy đã đặt từ trước, mình còn nói anh ấy cứ tùy ý một chút là được.”
Nhưng thực ra cô đã sớm nói với vị hôn phu là cô muốn đến Vịnh hồ Tâm Nguyệt, nghe mọi người nói phong cảnh ở bên kia vô cùng đẹp, nếu buổi tối có thể ở lại đó một đêm thì nhất định sẽ vô cùng lãng mạn.
Nhưng ai mà biết được ngày hôm đó hai người lái xe gần một tiếng mới đến đó thì bọn họ lại thông báo là đêm nay đóng cửa, không mở cửa cho người bên ngoài.
Yến Đan Thu vô cùng tức giận vì vị hôn phu đã không hỏi trước mà chạy một chuyến không công, sau khi trở lại trong thành phố thì vừa đói vừa mệt, chỗ nào cũng vô cùng đông đúc, ăn một bữa cơm thì mất hai tiếng đồng hồ, thậm chí đến cả xem phim cũng không được, cuối cùng thì cãi nhau.
Những người khác: “Như vậy thì quá tốt rồi, chồng của tôi chỉ nấu cho tôi một bàn đồ ăn, vô cùng đơn giản.”
“Ở nhà có đàn ông tốt mà.”
“Đúng rồi Nguyễn Yên, cô cùng với chồng của cô đã đi đâu?” Bọn họ nhìn về phía Nguyễn Yên.
Nguyễn Yên khẽ nở nụ cười: “Chúng tôi đã đến Vịnh hồ Tâm Nguyệt.”
Yến Đan Thu:?!
“Làm sao có thể, ngày hôm đó buổi tối Vịnh hồ Tâm Nguyệt không mở cửa cho người ngoài mà?” Yến Đan Thu nghi ngờ nên buột miệng thốt ra.
“A?”
“Tôi và vị hôn phu đã tìm hiểu, ngày Lễ Tình Nhân đêm hôm đó Vịnh hồ Tâm Nguyệt đã bị đóng cửa, cô thật là buồn cười, cô làm sao mà vào được?”
Yến Đan Thu trợn tròn mắt, người này so với cô còn muốn giả vờ hơn sao? Không nghĩ tới là sẽ bị vạch trần đúng không?
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì trên gò má xuất hiện má lúm đồng tiền:
“Vịnh hồ Tâm Nguyệt đêm hôm đó đúng thật là không mở cửa cho người ngoài, bởi vì tiên sinh nhà tôi đã bao toàn bộ cho nên bên trong chỉ có chúng tôi.”
Sắc mặt của Yến Đan Thu cứng đờ trong nháy mắt.
Khi Nguyễn Yên biết chuyện này thì đã là vào ngày hôm sau, khi Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi ăn sáng ở hồ Tâm Nguyệt thì nói cho cô biết. Vốn dĩ cô không thích nói với người ngoài về những chuyện này nhưng giọng điệu vừa rồi của Yến Đan Thu rõ ràng chính là kiêu căng muốn làm cho Nguyễn Yên mất mặt.
Nguyễn Yên cũng không phải là một người có tính cách dễ bắt nạt, đôi khi không phô trương sự giàu có của mình thì có một số người lại muốn vòng vo dẫm đạp lên trên đầu của cô mà chế giễu cô.
Những người khác nghe được: “Nguyễn Yên, thật sự là quá lãng mạn, chồng của cô vô cùng yêu cô đấy.”
“Quả nhiên chúng ta cùng với kẻ có tiền giống như là sống ở hai thế giới vậy...”
Yến Đan Thu tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo.
Qua một lúc thì trợ lý đạo diễn đi đến thông báo cho Yến Đan Thu cùng với Nguyễn Yên để cho các cô lại đây một chuyến.
Hai người được gọi đến trước mặt Trương Tấn cùng với một phó đạo diễn khác, Trương Tấn nói với bọn họ muốn sửa lại kịch bản một lần nữa: “Chúng tôi đã thảo luận lại một lần nữa, đoạn diễn dì Hai đuổi Hương Lệ ra khỏi nhà vẫn sẽ dùng kịch bản vốn có, dì Hai sinh không thể luyến* mà làm cho Hương Lệ rời đi, sẽ loại bỏ đi những hành động giận dữ cùng với trách mắng kia.”
*Nguyên văn là 生无可恋. Có ý nghĩa là khi sinh ra thì vốn đã được định sẵn là sẽ cô độc.
Yến Đan Thu sửng sốt: “Thay đổi trở lại như ban đầu?!”
“Ừ, có vấn đề gì không?”
Yến Đan Thu bỗng nhiên cảm thấy ngờ vực: “Biên kịch Triệu hôm nay không có ở đây sao??”
“À……” Trương Tấn nhìn về phía Nguyễn Yên: “Biên kịch Triệu gần đây thân thể không được khỏe, cô ấy đã xin nghỉ phép một thời gian, kế tiếp cô ấy sẽ không xuất hiện trong đoàn kịch.”
Yến Đan Thu dấu chấm hỏi đầy mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...