Hắc Nhật gỡ tay của Ưng Ái Linh ra, hắn quay lại sờ tay lên má của cô ấy, sau hai người bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt.
Y Sương không dám tin những gì mình đang nhìn thấy là thật. Người mà Hắc Lan dùng cả sinh mạng của cô để đổi lấy, lại có dan díu với em trai của hắn. Cô bỗng nhiên muốn bật cười thành tiếng, cặp sừng này của Hắc Lan dài lắm, hắn nếu biết chắc chắn tức giận đến thổ huyết, thật đáng đời cho kẻ đã phụ bạc cô.
Ưng Ái Linh cởi nút áo cho Hắc Nhật. Cảnh này Y Sương đã che mắt không nhìn, ai lại đi nhìn trộm một người đàn ông đang thoát y? Cô cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ là nên rời khỏi rồi. Nhưng vô tình lúc đó, cô lại trót nhìn thấy một bí mật kinh hoàng thứ hai của Hắc Nhật.
"Hắn ta… hắn ta có ngực!"
Khi Ưng Ái Linh lột hẳn áo của Hắc Nhật ra thì đã để lộ nửa người trên của hắn. Hắc Nhật có bộ ngực của một người nữ, nhũ hoa hồng hào. Thật ra đây là bí mật mà mẹ con nhà Nguyệt Minh cất giữ bấy lâu nay, kể cả Hắc Lan cũng không hề biết chuyện này.
Hắc Nhật thực chất là nữ nhân chứ không phải nam. Vì để có thể tranh giành quyền lực, năm xưa khi sinh Hắc Nhật, Nguyệt Minh đã nói dối hắn là con trai. Hắc Nhật đã sống với thân phận nam từ lúc mới chào đời cho đến tận bây giờ.
Chỉ trong một đêm Y Sương đã phát hiện ra hai bí mật vô cùng động trời. Chuyện nữ nhưng lại sống với thân phận nam đây là lần đầu tiên cô gặp, điều đó cũng có nghĩa là Ưng nữ chủ cô ta yêu nữ nhân?
Y Sương có từng nghe kể về tình yêu của một cặp đồng giới duy nhất tại vùng đất X, họ sống cách đây 30 năm về trước. Tộc trưởng của tộc Y đã kể rằng họ gặp phải rất nhiều phản đối từ tộc của mình, lẫn các tộc khác, nhưng vẫn bất chấp ở bên nhau. Cuối cùng hai người họ đã bị Hắc tộc giết chết, không những thế còn diệt luôn cả bộ tộc. Không cho phép một tộc có người đồng giới được tồn tại, đây là một loại hình phạt rất bạo tàn được đưa ra từ Hắc tộc, người nắm quyền hành khi đó chính là Hắc Vương cha của Hắc Lan.
Hắc tộc lạm sát một tộc vô tội vì có người đồng giới yêu nhau, nhưng bây giờ trong chính tộc của họ cũng đang xảy ra chuyện này. Trong khi đó lại còn là em và vợ của Hắc Lan, chẳng khác nào là họ đang tự vả vào mặt của mình.
Ưng Ái Linh quấn quýt với Hắc Nhật trong chiếc bồn tắm lớn, hương thơm từ linh dược của Y Sương mang lại cảm giác rất thoải mái cho bọn họ.
Y Sương phải rời khỏi đây, cô đặt viên gạch vào lỗ trống nhưng đã bất cẩn làm phát ra âm thanh lớn. Hắc Nhật nghe thấy, hắn tức khắc liếc mắt, bàn tay phải đang để ở dưới nước hất lên một cái, nước bắn lên trên trần nhà tung bể gạch ngói.
Sức mạnh của Hắc Nhật cũng không phải dạng vừa, hắn suýt đả thương Y Sương cũng may là cô đã né được cú tấn công. Tuy nhiên, cô cũng mất đi thế thăng bằng, người bị ngã lăn khỏi trần nhà.
Đúng lúc đó có hai cánh tay đã đón lấy Y Sương khi cô bị rơi từ trên cao. Mặt trăng hôm nay quá sáng, khuôn mặt người đó hiện ra rất rõ trong đôi mắt sửng sốt của Y Sương. Sóng mũi của hắn cao thon, làn da trắng, môi đỏ thẫm, y phục màu đen huyền bí.
Cô kinh ngạc, vì người đã đỡ lấy cô là hắn - Hắc Lan.
Hắc Lan chớp mắt, thâm trầm nhìn Y Sương, hai tay ôm cô đang có ý định muốn buông ra. Y Sương biết mình phải phản ứng thật nhanh nếu không sẽ không kịp, Hắc Nhật sẽ xông ra ngay.
Cô nắm lấy áo của Hắc Lan, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Hãy lập tức đưa ta rời khỏi đây, ta sẽ nói cho ngài biết một bí mật của Ưng chủ."
Hắc Lan chớp mắt, hắn nhìn cảnh cửa phòng tắm đang có sự chuyển động. Hắc Nhật đã xông ra ngoài sau khi mặc lại y phục một cách nhanh chóng nhất. Nhưng bên ngoài ngoại trừ những viên gạch ngói bị rơi dưới đất ra, thì không có lấy một bóng người.
"Khốn kiếp!" Hắc Nhật tức giận bóp chặt bàn tay.
Trước khi Hắc Nhật chạy ra ngoài, Hắc Lan đã bế Y Sương nhảy phóng lên trần nhà bên cạnh, rồi cứ thế đưa cô đi mất. Vì sở hữu nguồn sức mạnh khủng trong người, nên khả năng di chuyển của Hắc Lan rất nhanh và chớp nhoáng, Hắc Nhật chỉ cần chậm một chút là đã không kịp thấy người đâu.
Y Sương xem như may mắn thoát khỏi Hắc Nhật, nhưng cô lại rơi vào tay của Hắc Lan, tránh được một cửa ải lại phải đối mặt với một cửa ai khác. Cô cảm thấy thắc mắc, vì tại sao mình lại trùng hợp gặp được hắn tại bên khu cung điện của Nguyệt chủ, hắn chẳng phải chỉ ở bên cung điện của mình thôi sao? Hôm nay lại còn xuất hiện trước phòng của Hắc Nhật tắm, chẳng lẽ hắn cũng đang nghi ngờ Ưng nữ chủ?
Thắc mắc của Y Sương rất hợp lí, vì Hắc Lan thật sự rất hiếm đặt chân sang bên cung điện của Nguyệt Minh. Tuy nhiên, lần này hắn đột nhiên xuất hiện cũng không phải là vì hắn nghi ngờ vợ mới cưới của mình. Nguyên nhân là bởi một con thỏ.
Hắc Lan đang đi ở bên ngoài cung điện của mình thì chợt nhìn thấy một con thỏ màu trắng, nó chính là con thỏ trước đây của Y Sương. Từ sau khi cô chết, chẳng ai nhìn thấy nó nữa. Lúc này nó lại bỗng chạy ngang qua trước mắt của Hắc Lan. Hắn muốn bắt lấy con vật này, nhưng nó chạy qua một lối rẽ thì không còn thấy đâu, sau đó lại thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma. Hắc Lan đã đi theo dấu chân của nó mới sang đến phần cung điện của Nguyệt Minh.
Y Sương bị đưa đến một căn phòng riêng chỉ có cô với Hắc Lan. Đối diện với người đã hãm hại mình, cô rất phẫn nộ, ước gì có con dao trong tay cô sẽ liền muốn đâm vào trái tim độc ác của hắn.
"Nói đi!" Hắc Lan cất giọng hỏi.
Y Sương cảm giác mắt mình có chút ướt át. Cô nhìn hắn chằm chằm với sự thù hận, nhưng khi hắn cất giọng nói thì lòng cô lại rơi xuống. Đã lâu, cô cảm thấy đã lâu mình chưa được nghe giọng của hắn nói. Giọng của người đã từng nói với cô rằng: "Có ta ở đây bọn chúng không thể làm hại được nàng."
"Đừng phí thời gian của ta!" Hắn nhắc nhở cô.
Y Sương định thần lại, cô hạ mắt xuống: "Ngài muốn ta nói gì?"
Hắc Lan hít nhẹ vào một hơi, hắn bước lại gần cô, chăm chú nhìn: "Bí mật của vợ ta."
Cô giật mình khi hắn nói câu đó, mắt liền nâng lên bắt thẳng vào đôi mắt thâm sâu, quyến rũ của hắn. May là sau đó cô đã kịp trấn an bản thân, câu hắn nói đó không phải là để hỏi về cô, mà là hỏi về Ưng nữ chủ. Vậy mà, suýt chút nữa cô nghĩ là hắn đã phát hiện ra thân phận của cô rồi.
Hắc Lan chắc là rất nóng lòng muốn biết bí mật về vợ hắn, nhưng cô sẽ không nói cho hắn biết. Tại sao cô phải nói chứ, cô muốn hắn bị cắm sừng mà không hề biết kia. Hắn cứ nếm mùi vị bị phản bội một cách từ từ đi.
"Ta không biết gì về bí mật của vợ ngài." Cô hạ mắt, nói.
Hắc Lan thấy thật thú vị với câu trả lời này của Y Sương: "Không biết gì?"
Y Sương gật đầu, tỏ ra thành thật: "Ta vì si mê ngài Hắc Nhật nên đã lén leo lên trần nhà nhìn trộm ngài ấy, không may bị ngài ấy phát hiện. May mắn cho ta là đã gặp được ngài. Lúc đó, sợ bị ngài Hắc Nhật ra tay giết chết, nên ta mới mạo muội nói dối. Xin ngài thứ lỗi, bất đắc dĩ ta mới phải làm vậy!"
Hắc Lan có chút cười, hắn nói: "Ngươi mạo muội, đúng là người chỉ mạo muội."
Y Sương bỗng bị hắn bóp cổ, thoáng cái đã đẩy sát cô đến tường. Ánh mắt rất hung dữ của hắn nhìn thẳng cô: "Ngươi dám lợi dụng Hắc chủ của Hắc tộc để tẩu thoát cho bản thân, lá gan của người cũng rất lớn."
Y Sương chụp tay hắn, cô nghĩ chắc mình sẽ không sống nổi mất, thù chưa báo được lại bị hắn giết chết lần thứ hai sao?
"Ngươi còn dám dùng vợ của ta để bịa ra một lý do, chỉ là một người hầu lại dám bịa đặt trước mặt ta?"
Hắn không có ý định nương tay, nên chắc chắn sẽ giết chết Y Sương. Người của cô phát ra một thần lực thần bí, như đang giúp cô chống lại sức mạnh của Hắc Lan, nhưng sự chống cự này lại không cân nổi với sức mạnh của hắn. Nếu hắn tăng thần lực lên thì cô sẽ lập tức chết. Và quả thật hắn đã tăng thần lực.
"Hắc Lan!" Tiếng gọi của Ưng Ái Linh bỗng vang lên.
Nghe thấy tiếng cô ấy hắn mới dừng lại việc ra tay với Y Sương.
Ưng Ái Linh ngỡ ngàng: "Chàng đang làm gì vậy?"
Sự xuất hiện của Ưng Ái Linh đã cứu cho Y Sương một mạng, nhân lúc Hắc Lan buông tay cô đã lập tức chạy ra ngoài.
Y Sương bỏ chạy một mạch thật nhanh, không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Đến khi dừng lại tại khu cung điện của Nguyệt Minh, cô mới dần bình tĩnh lại. Hắc Nhật hiện đang cho binh lính đi rà soát kẻ khả nghi nên cô tuyệt đối phải cẩn thận, không thể để cho ai biết cô mới vừa từ bên của Hắc Lan về.
Né được kiểm tra của binh lính, Y Sương đi vào trong phòng nghỉ. Mọi người cũng không ai để ý đến cô, vì sau khi phải điều chế linh dược cho Hắc Nhật cô thường về phòng muộn, vì thế những người hầu chung phòng với cô cũng không có thắc mắc gì.
Cô nằm xuống giường, cảm nhận tim mình vì sợ hãi Hắc Lan mà vẫn đập nhanh. Ngày mai hắn có tìm cô tính sổ hay không?
Y Sương thấp thỏm lo lắng, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...