Sang đến cung điện của Nguyệt phu nhân, đã có tì nữ đợi sẵn mở cửa cho cô.
Y Sương bước vào trong phòng.
Nguyệt Minh đang đứng đợi cô ở bên trong, bàn tay với năm chiếc móng dài đính những hạt đá quý của bà ta đặt trên mặt bàn.
Tà váy dài của Nguyệt Minh phủ dưới sàn, bà ta xoay người lại, điềm tĩnh nhìn và nở một nụ cười nhẹ với Y Sương.
"Cuối cùng ngươi cũng đã đến."
Y Sương cúi đầu, cảm tạ: "Ta đến tạ ơn vì người đã cứu giúp ta, và cũng là chờ nghe người sai bảo."
Cô biết tâm cơ của Nguyệt Minh nên đoán chắc chắn bà ấy sẽ không cho không mình linh lực, chắc hẳn là có chuyện gì đó bà ấy muốn cô phải thực hiện, hoặc là muốn cô phải trao đổi.
Nguyệt Minh khen Y Sương một câu thông minh.
Bà ta đi lại gần cô, đưa ngón trỏ ngay tim cô, rồi chợt búng một cái.
Y Sương chỉ thấy bà ấy hành động với mình như vậy, nhưng không rõ bà ấy đang làm gì, cô cũng chẳng cảm giác được gì thay đổi trong người của mình.
Nguyệt Minh sau đấy quay lại chiếc bàn, ung dung ngồi xuống ghế, cất giọng: "Ta cần mười giọt máu của mười trưởng lão đứng ở vị trí đầu trong Hắc tộc.
Ngươi hãy thu thập và cho vào trong chiếc lọ này, sau đấy giao lại cho ta.
Làm chuyện này trong kín đáo, không được để bất kỳ ai phát hiện ra điều mà ngươi muốn làm."
Nguyệt Minh ngưng lời, mắt nhìn Y Sương nghiêm nghị: "Nhiệm vụ của ngươi chỉ có như vậy, ngươi có làm được không?"
"Ta có thể hỏi tại sao người muốn ta làm vậy không?"
"Cứu con của ta."
Y Sương hạ mắt, cô nói: "Nhưng chuyện này sẽ không dễ thực hiện, một mình ta sao có thể dễ dàng lấy được máu của mười người trưởng lão?"
"Đó là chuyện ngươi phải tự nghĩ cách." Nguyệt Minh nói rồi giãn môi.
"Sao ta trông ngươi lại tỏ ra rất do dự? Chẳng lẽ ngươi sợ Hắc Lan biết chuyện sẽ làm phật lòng hắn, sẽ không có cơ hội để được trở thành phu nhân của hắn?"
Y Sương nhìn Nguyệt Minh, cô chưa trả lời thì bà ấy đã tiếp tục cất giọng: "Ngươi không làm nổi điều đó, hắn đã không thể si mê thêm một ai ngoài Ưng nữ chủ.
Bây giờ, ngươi chỉ cần làm theo lời ta, những vinh hoa, phú quý ta nhất định sẽ ban tặng cho ngươi xứng đáng."
Ban đầu, bà ấy bảo Y Sương hãy mê hoặc Hắc Lan để nhằm thực hiện những mưu đồ xấu, tuy nhiên ý đồ này đã không thành.
Cho dù, Y Sương đang ở trong một thân xác rất xinh đẹp, không mấy thua kém Ưng nữ chủ, nhưng cũng chẳng thể quyến rũ được Hắc Lan.
Nguyệt Minh quá hận khi Hắc Lan hại con bà ta, cho nên bà ta không muốn trông chờ vào sắc đẹp của Y Sương nữa.
Một ngày không báo thù, thì bà ăn không ngon, ngủ không yên.
Y Sương dù sao cũng chẳng còn nghĩa tình gì với Hắc tộc, Nguyệt Minh đã cứu cô thì cô sẽ trả ơn lại cho bà ta, vì thế cô đã đồng ý làm.
"Ta sẽ cố gắng lấy được cho người những thứ người cần, nhưng có lẽ sẽ phải tốn nhiều thời gian một chút."
Nguyệt Minh nói: "Cô chỉ cần làm chuyện đó trước khi Hắc Lan quay trở lại, nếu không sẽ là thất bại."
Y Sương cảm thấy khó khăn, vì những gì bà ấy yêu cầu không hề dễ dàng với một người có thân phận tì nữ như cô.
"Ta không dám chắc, nhưng ta sẽ cố gắng.
Ta xin phép quay về cung điện của Hắc chủ!"
Y Sương quay lưng bỏ đi thì bỗng nhiên cô cảm giác thấy tim mình cực kỳ đau đớn, cô liền ngồi bệt xuống sàn, tay phải ôm lấy tim, nhăn nhó, quằn quại.
"Nguyệt phu nhân ta đau quá!"
Cô nhìn đến Nguyệt Minh nói, còn bà ấy thì lại đang nở nụ cười.
Trán Y Sương toát mồ hôi, cô hoang mang nhìn bà ta.
Nguyệt Minh đưa bàn tay về hướng cô một chút, sau đó ngón trỏ của bà ấy khẩy nhẹ một cái, tim Y Sương tức thì tăng thêm đau nhói, giống như kim nhọn đâm xuyên thấu.
Cô cắn môi, quằn quại nằm xuống sàn, đến khi Nguyệt Minh nâng ngón tay lên thì cô mới thấy bớt đau.
"Nếu cô không thể làm được điều ta muốn, thì đấy là những gì cô phải chịu đựng.
Đau cho đến chết."
"Bà đã làm gì ta?" Cô thở trong cạn kiệt, nhìn bà ta hỏi.
"Ghim vào cô kim thuật!"
Kim thuật là loại thuật rất độc ác, để tạo một cây kim vô hình bằng linh lực, được luyện bằng xương của chính chủ nhân.
Nguyệt Minh đã chịu đau, rút xương của ngón tay út mà luyện thành kim thuật.
Bà ta dùng nó ghim vào trong tim của Y Sương, nếu cô ấy không làm theo ý của bà ta muốn, thì dù cho ở bất kỳ nơi đâu bà ta cũng có thể điều khiển được kim thuật.
"Không ai giải được thuật này ngoài ta, ngươi muốn dễ sống thì phải mau chóng làm được chuyện ta yêu cầu."
Bà ấy đi lại gần, nâng cầm Y Sương lên: "Đừng để ta có cơ hội khiến ngươi đau đớn.
Bây giờ thì mau quay về cung điện của Hắc Lan đi!"
Bà ta buông tay rồi đứng dậy.
Y Sương cũng cố gắng đứng dậy, cô từ từ đi ra khỏi phòng của bà ta.
Mồ hôi lắm tắm trên vùng trán, tay cô vẫn ôm ở tim sau khi trải qua cơn đau khiếp đảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...