Binh lính đang muốn từ bỏ cuộc tìm kiếm thì tiếng hắc mã vang lên, nó đã nhìn thấy Hắc Lan.
Cuối cùng, ngài ấy cũng đã quay trở lại một cách an toàn.
“Hắc chủ, người bị thương?” Một binh lính tiến đến hỏi.
“Khi ở dưới vực thẳm ta bị ác thú tấn công.
Địa hình dưới đó phức tạp và kỳ quái, lại có nhiều loài thú ta chưa từng gặp qua.
Các ngươi hãy cử ra một nhóm người để thăm dò vực thẳm này cho ta.
Nếu có thể hãy săn bắt những thần thú có lợi cho Hắc tộc.”
Người binh lính cúi đầu: “Tuân lệnh!”
Hắn ngẩng đầu lên, mắt để ý đến Y Sương: “Hắc chủ, còn cô ta?”
Hắc Lan quay lại nhìn cô ấy rồi nói: “Áp giải về Hắc tộc!”
Dù có công giúp Hắc chủ của bọn họ sớm thoát được vực thẳm, Y Sương cũng không được đối đãi tốt hơn một chút.
Cô vẫn là một tội nhân không hơn và không kém.
Đám lính nhanh chóng trói lấy cô bằng xiềng xích, hai người ở hai bên nắm lấy hai cánh tay cô áp giải đi.
Cô cứ tưởng là họ muốn bẻ gãy cánh tay mình luôn rồi, lại dùng lực mạnh như vậy.
Ngược lại với sự áp giải của Y Sương, Hắc Lan thì cưỡi trên hắc mã, ung dung tự tại.
Ngựa của hắn đi ở đằng trước, theo sau là cô và binh lính.
Cô không biết mình còn đủ sức để đi như thế này cho đến Hắc tộc hay không? Hay là phải lăn ra ngất xỉu giữa đường? Nghĩ đến sẽ bị áp giải về Hắc tộc, đôi chân cô thật không muốn bước tiếp.
Về đó thì chẳng khác gì sống còn tệ hơn là chết.
Hắc Lan đã từng nói muốn dùng cô làm mồi nuôi thần thú, lóc từng miếng thịt trên ngươi cô hành hạ từ từ cho đến khi cô mất mạng.
Hay là lúc này nhân lúc bọn họ chẳng để ý, cô cắn lưỡi tự vẫn còn hơn.
Đợi đến lúc bị lóc da thịt làm sao cô có thể chịu nổi?
“Thần sông, ta ước gì người có thể nghe thấy tiếng của ta.
Ước gì lúc này người có thể giải cứu cho ta.
Ta bây giờ chỉ muốn thoát khỏi Hắc tộc, thoát khỏi Hắc Lan chứ không muốn báo thù nữa.”
Y Sương biết điều ước này thật khó để thành hiện thực.
Cô chuẩn bị cắn lưỡi quyên sinh, lúc ấy cô lại bắt phải ánh mắt của Hắc Lan.
Chàng đang quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt chàng vẫn đẹp như lần đầu tiên, huyền ảo dưới ánh sáng của vầng trăng tròn khi cô gặp chàng.
“Duyên phận của hai ta ngắn ngủi, hận thù cũng đã nếm trải, ta hận chàng rồi đến lượt chàng cũng hận ta.
Nhưng nếu ta nói cho chàng biết ta thật sự là ai, thì chàng liệu có hận ta nữa hay không?”
Lệ ngấn đôi ngươi, long lanh hướng đến chàng.
Cô chỉ nghĩ chứ không dám nói thật ra mọi chuyện.
Bởi cô thuộc Y tộc, nếu cô nói ra chẳng khác nào là tự thú nhận rằng, nữ nhân của Y tộc cấu kết với phản tộc Nguyệt Minh hãm hại Hắc Lan chủ.
Khi đó, tộc của cô sẽ bị truy sát, dẫn đến họa diệt tộc.
Y Sương hạ mắt xuống, cô đợi khi Hắc Lan không nhìn mình nữa sẽ canh thời điểm quyên sinh để giải thoát cho bản thân.
“Ngươi!”
Cô chợt nghe tiếng chàng gọi thì nâng mắt lên, chỉ là chàng lại không gọi cô mà là gọi một tên binh lính ở bên cạnh cô.
“Cõng ả ta đi!”
Binh lính đó có chút kinh ngạc, cả cô cũng vậy.
Hắc Lan cũng cho ít giải thích: “Ta cần bắt sống để trừng phạt, đừng để ả đuối sức mà chết.”
Lời của chủ đã nói binh lính dù thấy kỳ lạ thì cũng phải tuân theo.
Hắn bước lên trước, khom người xuống để Y Sương có thể leo lên.
Y Sương nhìn lưng của người này, mắt nâng lên nhìn đến Hắc Lan.
Chàng đã quay đầu lại, không còn đang nhìn cô nữa.
“Cho dù hắn có cõng ta, ta cũng sẽ không theo chàng về Hắc tộc.” Cô nói lời trong tâm, sau đó leo lên lưng của binh lính để cho hắn cõng mình.
Y Sương nghĩ cô sẽ cắn lưỡi, sẽ chết trước mắt Hắc Lan mà chàng sẽ chẳng hay biết gì.
Nào cô lại có ngờ đâu, lúc binh lính đang cõng cô thì cô lại ngủ thiếp đi trên lưng của hắn.
Cô thật sự giận bản thân mình, lúc đó tại sao cô lại còn có tâm trạng ngủ nữa chứ.
Khi thức dậy, cô thấy xung quanh mình được bao bởi bốn mặt của khung sắt.
Thế là hết, cô đã bị áp giải về Hắc tộc mà còn là áp giải thẳng đến nhà lao.
Cái mùi ẩm mốc, côn trùng ở trong này một lần nữa cô lại nếm trải.
Nhưng tù ngục thì đã làm sao, Hắc Lan chàng ấy nghĩ có thể tra tấn được cô ư? Cô sẽ không bao giờ để cho chàng được toại nguyện.
Y Sương há miệng muốn cắn một phát thật mạnh vào lưỡi nhưng đột ngột cô đã ngưng lại, cặp mắt lóe lên ngạc nhiên.
“Thỏ!” Cô thốt lên.
Trong trốn lao ngục này lại bỗng xuất hiện một con thỏ trắng.
Tên cai ngục đang bắt nó tính đem đi ăn thịt hay đem đi đâu đó.
Ở Hắc tộc chỉ được phép tồn tại thần thú, ngoài ra những loài bình thường khác đều không được phép nuôi dưỡng ở đây.
Thỏ này cô nuôi nó từ bé, tính nó hay nghịch ngợm, hay chạy lung tung.
Lúc thành hôn với Hắc Lan, cô không đưa nó theo vì quy định của Hắc tộc.
Nào ngờ rằng nó đã lén chạy theo cô.
Cô thật sự đã không biết nó chạy theo cô đến tận đây, rồi quẩn quanh ở nơi này để chờ cô.
Y Sương khóc, cô nhìn theo con thỏ.
Nuôi nó bao nhiêu năm, nên chỉ cần nhìn sơ qua là cô đã nhận ra nó.
Thỏ trung thành với chủ, ở đây để đợi chủ về.
Trong lòng Y Sương vô cùng xót xa khi thấy nó chờ cô trong vô vọng, nhưng vẫn chờ đợi một cách ngây ngô và khờ dại.
Cô muốn cứu nó, nên không còn muốn chết nữa.
“Tên binh lính đó hắn liệu có làm hại thỏ hay không?”
Y Sương sử dụng linh lực nhìn xuyên thấu để nhìn theo tên binh lính ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...