Sau khi Đàn Thi Ý đã hoàn thành xong công việc thì Đàn Mộc Hưng cũng nhanh chóng giãn cơ mặt ra, nhìn chị gái rồi mỉm cười rất ngoan ngoãn.
Khi đó Nhiếp Hoài Lễ còn đang định sẽ rót ly nước cho cô, ngưng Đàn Mộc Hưng đã nhanh tay giành ly nước ở trên tay anh rồi đưa cho chị gái, thằng bé còn nhỏ giọng nói:
- Thế nào rồi chị? Đứa nhỏ đó cứu sống được không?
- Đã cứu được, nhưng còn sống được thêm bao lâu thì tùy vào ý chí của nó.
Đàn Mộc Hưng cũng chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Vốn dĩ họ còn nghĩ rằng mọi chuyện đến đây là xong rồi, vì Đô Đô mỗi lần được đưa đến đây đều sẽ ở lại ba ngày, đến buổi chiều hoặc buổi tối ngày chủ nhật mới về, có khi Sầm Thoại Di bận thì Đô Đô sẽ ở đây hết ngày thứ hai luôn rồi mới về.
Nhưng đột nhiên lúc này Trần Nhã Thuần lại để ý đến Nhiếp Hoài Lễ hơn, theo như những gì mà bà bạn của bà ấy nói về đứa con trai này thì Nhiếp Hoài Lễ cực kỳ không thích động vật, thậm chí là cả mèo hay chó cũng không thích.
Thiếu điều là Nhiếp Hoài Lễ muốn làm tổng thống để cho nước này không được nuôi động vật, đặc biệt chính là những loài động vật có lông.
Thậm chí bình thường anh cũng rất ít ăn thịt, trừ khi là bất khả kháng thì anh mới ăn một chút, chứ bình thường thì Nhiếp Hoài Lễ không khác gì là ăn chay hết.
Nhiếp Hoài Lễ cũng để ý thấy ánh mắt của mẹ vợ tương lai đang nhìn mình, anh cũng lễ phép cúi đầu, xem như là chào hỏi mẹ vợ, sau đó là cúi đầu chào hỏi cha vợ.
Trần Nhã Thuần cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Được rồi, việc của khu này xong rồi thì mấy đứa lên khu trước chơi đi.
Để mẹ nấu cái gì ngon ngon cho mấy đứa ăn.
Dừng một chút, Trần Nhã Thuần lại nói:
- Hoài Lễ, Tiểu Trúc, Tiểu An và cả cậu trợ lý nữa, bốn người cũng ở lại ăn cơm rồi hãy về nha.
- Vâng ạ, cảm ơn bác gái.
Sau đó thì Trần Nhã Thuần và Đàn Dũng cũng đi vào bếp, Phạm Gia Tường thấy thế cũng nhanh chân đi theo.
Được nước, Đàn Mộc Hưng lại nói:
- Chị hai, đã lâu rồi em không ăn cơm do anh Gia Tường nấu, em nhớ trước kia anh ấy nấu ngon lắm đúng không?
- Ừ, bây giờ cũng rất ngon, bình thường thì cơm ở khu huấn luyện đều là do cậu ấy nấu mà.
- Em rất mong chờ luôn đó!
Nói đến đây thì Đàn Mộc Hưng còn nhìn Nhiếp Hoài Lễ với cặp mắt vô cùng khiêu khích, ý của thằng bé chính là...
Phạm Gia Tường người ta biết nấu ăn, lại còn được đích thân Đàn Thi Ý chứng nhận là rất ngon.
Còn Nhiếp Hoài Lễ thì sao? Đối với dạng cậu ấm nhà họ Nhiếp thì làm sao có chuyện nấu cơm chứ...!Chứ đừng nói đến là ngon hay dở!
Nhiếp Hoài Lễ nhận thấy rõ đứa em vợ này đang cố ý làm anh tức điên mà, nhưng anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Anh chỉ nhìn Đàn Mộc Hưng rồi mỉm cười, nụ cười của Nhiếp Hoài Lễ làm cho cậu nhóc không hiểu lắm.
Đột nhiên Nhiếp Hoài Lễ lại nhìn sang Đàn Thi Ý nói:
- Ý Ý, quán ăn lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm rất ngon.
Em thích ẩm thực Trung Hoa hả?
- À ừ, em tương đối thích.
- Vừa hay, anh có một thằng bạn, nhà nó mở một nhà hàng Trung Hoa ngon lắm...!Hôm nào chúng ta cùng nhau đi ăn nha?
- Cũng được.
Nhận được sự đồng ý của Đàn Thi Ý rồi thì đương nhiên cái con người xéo sắc như Nhiếp Hoài Lễ phải đáp lại sự hống hách vừa rồi chứ, Đàn Mộc Hưng liền nhíu mày, cái tên này...!Đúng là tâm cơ mà!
Riêng Nhiếp Tử Trúc và Nhiếp Tử An chỉ biết đưa tay đỡ trán, âm thầm thở dài trong bụng...!Cái tên Nhiếp Hoài Lễ này đúng là ngu ngốc hết chỗ nói rồi!
Rõ ràng là đang có ý muốn cưới con gái nhà người ta, muốn lấy chị gái của người ta...!Vậy mà bây giờ ở đây hơn thua với em vợ? Rồi thử hỏi con đường sau này có dễ đi hơn không?
Ôi thôi...!Ca này thì xin bó tay, thật sự là không còn lời nào để nói đến nữa rồi.
Nhưng mà cái tên ngốc nghếch nào đó thì vẫn còn dương dương tự đắc, cho rằng bản thân rất thông minh.
Nếu như mình không biết nấu...!Thì mình ra ngoài ăn! Mình có tiền mà?
Liêu Thiệu Bân có lẽ cũng không thể đứng nhìn Nhiếp tổng nhà mình càng đi càng xa, quả nhiên là không thể nào để ông này tự bơi được mà.
Khi này, Liêu Thiệu Bân liền nhẹ nhàng kéo kéo áo của anh, nhỏ giọng nói đủ để Nhiếp Hoài Lễ nghe thôi:
- Nhiếp tổng, Nhiếp tổng...!Cậu ấy là em trai của bác sĩ Đàn...!Là em vợ tương lai của anh đó...!Anh đừng có hơn thua với cậu ấy chứ, anh phải lấy lòng cậu ấy mới đúng đó!
Nhiếp Hoài Lễ nghe xong cũng giật mình...
Anh...
Anh...!Anh quên mất!
Rõ ràng ý của anh không phải là hơn thua rồi khiến cho Đàn Mộc Hưng ghim mình, nhưng mà cũng không hiểu sao lại thành ra như vậy.
Lúc Nhiếp Hoài Lễ nhìn Đàn Mộc Hưng...
Thôi bỏ mọe rồi...!Trận này hết cứu rồi!
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...