Sáng hôm ấy dù cơn mệt mỏi lại ập đến nhưng Tuyên Lộ vẫn gáng gượng ngồi dậy uống đại một viên thuốc rồi rời khỏi nhà đi đến bệnh viện.
Bác sĩ Thẩm thấy cô cuối cùng cũng đi làm lại thì tiến lại gần nói:"Em chưa khỏe hẳn đã đi làm rồi à?"
Chuyện lần trước Tuyên Lộ sợ nếu tiếp xúc gần với đàn ông sẽ làm anh ta nổi cáu, vậy nên cô tự động kéo dãn khoảng cách một chút cười nói:"Không có, tôi khỏe lắm! xin phép tôi đi làm việc đây"
Bác sĩ Thẩm cau mày nhìn theo, vô cùng khó hiểu rồi lại rời đi.
Tuyên Lộ đang tất bật chạy đi chạy lại trong bệnh viện, mấy ngày không đi làm cô lại phải làm bù, đột nhiên nhìn thấy cô gái đang mang thai ngồi bệt dưới đất, cô vội vã chạy lại đỡ:"Chị có làm sao không?"
Cô gái gượng cười nói:"Không sao, tôi chỉ mệt quá thôi, phiền cô đỡ tôi dậy với"
Tuyên Lộ vừa định đỡ cô gái dậy thì có một người chạy đến đẩy cô ra, bởi vì còn mệt mà chỉ cần đẩy nhẹ đã làm cô ngã bệt ra đất.
Mà không ngờ người vừa đẩy cô lại là Ngô Hi Trạch, Tuyên Lộ ngồi trên sàn vẫn còn chưa hết bất ngờ đã nghe anh ấy đỡ cô gái mang thai đứng dậy ân cần nói:"Có sao không?"
Tiêu Yến cười trấn an nói:"Không sao, phiền cậu như vậy có ổn không?"
"Ở công ty chẳng có việc gì làm cả, đi tôi đưa cậu về"
Tiêu Yến xoay đầu nhìn qua Tuyên Lộ vẫn còn ngồi dưới đất lại nhìn Ngô Hi Trạch thở dài:"Sao lại thô lỗ như vậy? mau đỡ cô ấy dậy đi"
Ngô Hi Trạch nhàn nhạt vứt lại một câu xin lỗi còn không chân thành, đỡ Tiêu Yến rời đi.
Lúc này mới hỏi Tiêu Yến:"Anh ta đâu?"
Nhắc đến Lăng Dương Thần, Tiêu Yến cảm thấy dịu đi rất nhiều, trên gương mặt thoáng qua nụ cười dịu dàng nói:"Anh ấy đi công tác rồi, vốn nghĩ chỉ qua đây khám một chút thôi nên đi một mình, vậy mà lúc quay ra lại thấy đau không thôi"
"Cảm ơn cậu Hi Trạch"
Ngô Hi Trạch sầm mặt lại nói:"Từ bao giờ cậu lại còn nói mấy câu đấy, Ngô Hi Trạch tôi cần lời cảm ơn làm gì"
Tiêu Yến bật cười, cũng lúc này Tuyên Lộ nhẹ nhàng vịn lấy tường đứng dậy nhìn bóng dáng hai người đỡ lấy nhau rời đi, cúi đầu phủi phủi váy cảm thấy có chút tủi thân quay trở về công việc của mình.
Đêm hôm đó Tuyên Lộ không có ca nên đã trở về nhà từ sớm, vậy nên Ngô Hi Trạch cũng chưa về, chỉ có bà nội thì đang ngồi nghe đài, cho dù bây giờ đã có tivi điện thoại thì bà vẫn luôn sử dụng nó, có lần cô hỏi bà đã nói dùng thứ này thân thuộc, cảm giác nó tốt hơn rất nhiều.
Thấy Tuyên Lộ về, bà gọi cô lại ngồi cùng mình, cô đành ngoan ngoãn nghe theo.
Bà nội nói với cô:"Lộ Lộ, hai đứa đã cưới nhau về rồi thì có phải nên suy nghĩ đến chuyện có con hay không?"
Cô gái thoáng qua vẻ lúng túng thì bà đã vươn đôi bàn tay nhăn nhúm ra nhưng lại vô cùng ấm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:"Cháu cũng thấy bà đã già lắm rồi, trước khi lâm chung chỉ có một ước nguyện đó là thấy được chắt nội"
"Quản gia, anh đưa bà nội về phòng đi" Tiếng Ngô Hi Trạch cắt ngang.
Tuyên Lộ vội vã quay lại nhìn người con trai vừa về, trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm giác sợ sệt.
Anh nắm lấy cổ tay cô gái kéo lên phòng ném cô vào trong một cách vô cùng mạnh bạo lại lớn tiếng:"Cô đừng có hòng mang thai con của tôi, chỉ bằng loại người như cô?"
Tuyên Lộ cúi gằm mặt xuống nhỏ giọng nói:"Là vì cô gái kia sao, cái thai kia chính là con của anh sao?"
Ngô Hi Trạch cười lạnh nâng cằm cô lên:"Có liên quan đến cô không? Cô liệu hồn uống thuốc cho đầy đủ.
.
"
Tuyên Lộ ánh mắt rưng rưng nhìn anh:"Tôi biết là tôi đã dùng thủ đoạn để bước vào cái nhà này, nhưng mà bao lâu nay tôi vẫn luôn cố gắng, cũng chưa bao giờ làm anh mất mặt, rốt cuộc thì vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
Ngô Hi Trạch suýt thì cười ra thành tiếng cất giọng khinh bỉ nói:"Vì sao à? Vì người tôi yêu không phải là cô mà là cô ấy, cô chẳng có điểm nào có thể bằng cô ấy cả, rốt cuộc thì tôi không biết tại sao tôi lại phải rước một con người thủ đoạn dơ bẩn như cô về nhà.
Tuyên Lộ, tôi nói cho cô biết cô đừng bao giờ mong tôi chấp nhận cô"
"Từ nay về sau, tôi cấm cô đến gần cô ấy nửa bước"
Cô ấy mà Ngô Hi Trạch nãy giờ luôn miệng nói chính là Tiêu Yến.
Cô ấy là người mạnh mẽ, trưởng thành, gai góc và cay độc, chính là kiểu người mà anh thích, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại phải lòng một cô gái lúc nào cũng khép nép, yếu đuối mỏng manh như Tuyên Lộ.
Cuối cùng thì cô ta đến một điểm cũng không thể bằng Tiêu Yến.
Tuyên Lộ lại cúi đầu, sự thật này chính là những gì mà cô cần phải chấp nhận, cô nói:"Tôi biết rồi" sau đó nằm phịch ra giường.
Ngô Hi Trạch không biết bản thân rất giống Tiêu Yến, những lời nói của anh có lực sát thương rất mạnh.
Anh nhìn cô gái chỉ mới bị quát một chút đã tủi thân đến mức đi cũng không dám ngẩng đầu vô thức nhíu mày, lúc này mới cảm thấy lời mình nói đúng là có chút quá đáng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...