Kể hết câu chuyện cũng là lúc táo đã gọt xong, mẹ Khúc bày táo vào đĩa, rồi đưa cho cô một miếng táo.
Vốn là gọt táo cho Khúc Quân Kỳ ăn, nhưng trông anh ngủ ngon quá nên mẹ Khúc không đánh thức anh dậy.
"Con có về cùng cô luôn không?"
"Có ạ.
" Tạ Miên nhanh tay lấy sách vở mà mình mang đến cất vào túi.
May mà trước khi đến đây cô có về nhà tắm rửa rồi ăn một ít bánh nướng mà Khúc Dao làm nên không đói mấy.
Giờ về ăn ít cơm, xong thì đi ngủ thôi.
Ngày mai cô được nghỉ vì nhà trường tiếp đón bộ giáo dục, nên cô sẽ ngủ nướng.
Nghĩ đến đã thấy sướng rồi.
***
Sau một tuần ở trong bệnh viện, cuối cùng Khúc Quân Kỳ đã được ra viện, vết thương cũng nhanh chóng lành lại, nhưng lại tạo ra một vết sẹo do đạn bắn.
Ăn cơm tối xong, cả nhà ra phòng khách xem tivi và ăn hoa quả, Tạ Miên đang ngồi xem vui vẻ thì bị Khúc Quân Kỳ kéo lên lầu.
Anh đưa cô vào phòng anh, đây cũng không phải lần đầu cô vào đây, nhưng mỗi lần Tạ Miên thấy căn phòng này vẫn nổi lòng một lòng tò mò.
Phòng của Quân Kỳ theo tông màu chủ đạo là đen trắng, đồ đạc trong phòng cũng không có quá nhiều, đơn giản đến nỗi khiến Tạ Miên muốn lục tung phòng của anh lên để tìm hiểu.
Tại mấy cái đồ vật nhỏ nhắn anh sắm về đều hay ho lắm.
Hoặc chính xác hơn là, không phải đồ của mình nên thèm, giống như ăn ké đồ ăn của bạn thân ý.
Mà mấy cái đồ anh mua về đều là đồ cặp, đều đưa cho cô một cái về để trang trí phòng.
"Lại đây bôi thuốc liền sẹo cho anh.
"
Chưa kịp để cô phản ứng, Khúc Quân Kỳ đã cởi luôn cái áo phông đang mặc ra rồi.
Tạ Miên trừng mắt nhìn anh.
Khúc Quân Kỳ đang đưa lưng về phía cô, cho nên tấm lưng to lớn vững chãi kia đều phơi bày ra hết trước mắt cô.
Như lời mẹ Khúc kể, tấm lưng của Quân Kỳ đầy sẹo, từ sẹo lớn đến sẹo bé, nổi bật nhất là một vết sẹo dài như bị đao chém phải, rất dữ tợn.
Khúc Quân Kỳ quay người, Tạ Miên lại chuyển sự chú ý lên từng khối cơ bụng kia, rất rõ nét, từng khối rõ ràng.
Cơ ngực cũng! rất săn chắc.
Sẹo không chỉ ở sau lưng, mà còn ở đầu trước nữa, nhưng đằng thì vết sẹo do đạn bắn, không chỉ một cái mới nhất trên bả vai trái, mà còn mấy vết nữa ở những vị trí khác nhau.
Dưới ánh đèn chùm, Khúc Quân Kỳ đứng im ở đấy, màu da lúa mạch nổi bật, cặp kính giả tri thức anh không có đeo, gương mặt anh bình thản không một chút gợn sóng, nhưng đâu ai biết trong những năm Khúc Quân Kỳ bị bắt cóc, anh đã phải trải qua những gì.
Sau lưng thì chằng chịt sẹo do bị chém, đằng trước thì vết sẹo do đạn bắn.
Khúc Quân Kỳ ngồi lên giường, vẫy tay kêu cô tiến đến.
Tạ Miên tiến đến chỗ anh, nhận lấy tuýp thuốc bôi liền sẹo.
Cô bóp thuốc ra một ngón tay, nhưng không cẩn thận bóp nhiều, Tạ Miên cắn môi bôi thuốc vào chỗ đạn bắn trên bả vai đang mọc da non.
Nhẹ nhàng xoa đều, như sợ anh đau.
Nhưng Khúc Quân Kỳ không yên phận mà lại ôm lấy eo Tạ Miên, dúi mặt vào bụng cô, khiến cho việc bôi thuốc trở nên khó khăn.
"Đừng có quậy nữa.
" Phát hiện giọng mình có chút nghèn nghẹn, Tạ Miên nuốt nước bọt, khoang miệng đắng ngắt, cô chớp chớp đôi mắt đang cay xè của mình.
"Anh cũng không muốn để em nhìn thấy những vết sẹo kinh tởm này đâu, nhưng sau 2 năm nữa em đủ tuổi đăng kí kết hôn rồi, phải cho em làm quen dần, đúng chứ?" Khúc Quân Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô, phát hiện một giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, anh đưa tay lên quẹt đi.
Biết là trong giọng điệu của anh có ý trêu chọc, nhưng Tạ Miên vẫn cảm thấy đau lòng.
Trên eo cô cũng có một vết sẹo sâu do vụ tai nạn kia để lại.
Mỗi lần trời mưa là vết sẹo ấy sẽ rất ngứa, ngứa đến nỗi khiến cô muốn lấy dao cắt đi phần thịt ấy.
Nhưng Khúc Quân Kỳ còn nhiều sẹo hơn cả cô, dữ tợn hơn, nhìn vào đã cảm thấy đau rồi.
"Có đau không?" Tạ Miên vừa xoa thuốc vừa hỏi.
"Không đau mấy.
"
"Những lúc trước em đánh vào lưng anh, có đau không?"
"Em yếu như vậy làm sao đánh đau anh được.
Đừng khóc nữa, nước mũi chảy ra giờ.
"
Đang đau lòng muốn chết mà Khúc Quân Kỳ nói ra câu cuối lại khiến cô muốn đánh anh thêm phát nữa.
Tạ Miên bôi thuốc xong, cướp lấy cái áo anh vừa mặc chùi đi nước mắt trên mặt.
Mùi hương từ cái áo làm cô muốn ngửi thêm một chút nữa.
Nước giặt của Khúc Quân Kỳ thơm thật đấy, khi nào xin anh một ít vậy.
"Bé Tạ.
"
Nghe tiếng Quân Kỳ gọi mình, Tạ Miên quay mặt sang thì bị anh tập kích.
Khúc Quân Kỳ một tay giữ chặt đầu cô, một tay ôm cô đè xuống giường, Tạ Miên theo bản năng định đánh anh, nhưng lại hạ tay xuống đặt nhẹ lên lưng anh.
Sau nụ hôn đầu tiên ở trong bệnh viện, ngày nào anh cũng toàn lừa cô hôn anh thêm mấy lần nữa, nên giờ kĩ thuật hôn của Khúc Quân Kỳ rất đỉnh, còn cô vẫn ở trong thế bị động, vẫn bị anh lừa hôn.
Thật là, chẳng có chút tiến bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...