- Có chuyện gì vậy?
Vương Tuệ quay người nhìn Lục Họa Tình, đôi mắt lướt qua tia đánh giá. Người này có lẽ thân phận cũng không thấp.
- Cô là ai?
- Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi. Tôi là Lục Họa Tình.
- Ồ? Cô hẳn là nhị tiểu thư Lục gia đi? Bất quá, việc này cũng đâu liên quan đến cô?
Vương Tuệ nhướn mày, cô có nghe tin Lục gia nhị tiểu thư đã về nước, cũng được dặn nếu có cơ hội thì nên kết thân với người này nhưng cô từ trước đến giờ không thích nhất là những kẻ hay lo chuyện bao đồng.
- Xác thực không liên quan, chỉ là Vương tiểu thư thân phận cao quý lại ở đây lời to tiếng nhỏ với một cô nhân viên phục vụ. Việc này đồn ra ngoài hình như cũng ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô đi.
Lục Họa Tình mỉm cười ôn hòa nhưng lời nói lại khiến Vương Tuệ ngẩn người, không biết phải đáp lại như thế nào đành xoay người cầm túi, bực dọc bỏ đi.
Nhân viên phục vụ vội cúi đầu cảm ơn Lục Họa Tình. Một vài người biết cô cũng nhanh chóng tiến đến chào hỏi vài lời. Được một lúc, cô quay về bàn.
Hoàng Thiên Minh vẫn ngồi im lặng thưởng thức ly rượu, có chút thất thần nhìn một màn trước mắt. Đã rất lâu rồi trong một vũ hội, cô cũng như bây giờ giải vây cho một nữ phục vụ, có lẽ trí nhớ mất đi nhưng bản tính thì chưa bao giờ thay đổi. Chờ cô ngồi xuống anh chợt lên tiếng.
- Cô thật giống ngày trước.
- Là sao?
- Trước đây cô cũng từng giúp một người phục vụ trong tiệc mừng thọ Hứa lão gia.
- Việc nên làm thôi mà.
Lục Họa Tình nhẹ cười. "Anh sai rồi, em không còn giống ngày trước. Trước đây giúp cô gái kia là thật tâm còn bây giờ cũng chỉ là muốn anh nhớ lại ấn tượng về em..."
- Cô ăn tiếp đi. Tôi còn có việc phải đi trước. Tài xế ở dưới chờ cô, tôi đã bảo anh ta lát đưa cô đi xem phim.
- Anh không thể ở lại sao?
- Xin lỗi, tôi không thể.
Lục Họa Tình nhìn Hoàng Thiên Minh rời đi, tay vô thức nắm chặt. Cô không hiểu rốt cuộc vì sao anh vẫn tránh mặt mình. Nhìn đến ghế ngồi đối diện trống không, cô khe khẽ thở dài, kéo ghế đứng dậy lại vô tình thấy một chiếc hộp nhỏ dưới gầm bàn. Đầu lướt qua suy nghĩ, cô cúi xuống nhặt, từ từ mở ra. Dây chuyền? Có khi nào anh cố tình để lại tặng cô? Lòng có chút ấm áp, dường như muộn phiền không còn lại nữa. Cô cất vào túi rồi rời khỏi quán.
- Lục tiểu thư, Hoàng thiếu có dặn tôi đưa cô đi xem phim.
Ý cười trên khuôn mặt thiên thần có chút sững lại. Lục Họa Tình mỉm cười lắc đầu, bước lên xe.
- Đưa tôi về bệnh viện đi.
- Vâng.
Đưa mắt nhìn qua cửa kính, mưa bắt đầu rơi rồi dần dần nặng hạt, từng giọt nối nhau lăn xuống kính càng làm mờ đi khung cảnh bên ngoài. Dòng người trên phố bước chân cũng nhanh hơn, mọi thứ dần trở nên gấp gáp. Một đôi tình nhân đi chậm lại, chàng trai mở ô che, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái. Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, dường như mọi thứ chỉ làm nền cho tình yêu của họ. Lục Họa Tình ánh mắt xoáy sâu vào khung cảnh yên bình ấy, không biết từ lúc nào, tay cô đã vô thức mở túi, nắm chặt lấy hộp dây chuyền.
___________________ 23 giờ, Biệt thự Cố gia ______________________
- Lão gia, phu nhân, tiểu thư về rồi.
Cố Mộng An vừa đặt chân vào cửa liền thấy Liễu thị niềm nở tiến đến, nắm tay cô.
- An Nhi, con về rồi! Thật là, con gái mới lớn sao có thể đi chơi muộn thế này mới về chứ? Hại mẹ lo lắng lắm đó!
Lời nói thể hiện sự quan tâm cùng cưng chiều nhưng nếu để ý sẽ thấy đây là đang nói cô không biết phép tắc. Cố Mộng An sao lại không biết điều này, mắt lướt qua nhìn đến gương mặt đã có điểm không hài lòng của Cố lão gia, cô khẽ cười không nói gì.
- Tiểu An, hôm nay ta ra đường không cẩn thận suýt bị kẻ gian lừa gạt, may mắn có một cô gái đã ra tay giúp đỡ. Khổ nỗi con bé từ nhỏ cha mẹ mất sớm, không nơi nương tựa, cuộc sống khó khăn. Ta đã nói chuyện với cha con cho con bé về đây làm con gái nuôi.
- A~ Không nghĩ đến bây giờ tùy tiện một lần giúp đỡ liền có thể trở thành con nuôi của Cố gia này. Nếu như vậy cũng không biết ở đây đã có bao nhiêu đứa con nuôi đâu?
- Con nói gì vậy, Tiểu An. Chỉ là con bé hoàn cảnh rất đáng thương, lại là người lương thiện, ta nghĩ muốn giúp đỡ cho nó thôi!
- Cho cô ta một chút tiền tiêu coi như cảm ơn không phải được rồi sao?
Nét mặt Cố Mộng An hiện lên chút trào phúng, Liễu thị cứ năm lần bảy lượt muốn nhận cô gái nào đó làm con nuôi, chỉ sợ thân phận người kia không đơn giản.
- Tiểu An, ta cũng định vậy, nhưng con bé không muốn tiền a. Đúng là một cô bé rất thuần khiết, không có tâm tư gì. Cho nên ta cũng không biết phải làm sao để trả ân.
- Đúng vậy, Mộng An, con bé đó nói chuyện cũng rất vừa ý ta.
Cố lão gia nãy giờ im lặng cũng đã bắt đầu lên tiếng.
- Vậy cô gái đó đâu rồi?
- Tiểu Nhi, mau qua đây đi con!
Gương mặt Liễu thị hiền hòa, nhẹ nhàng gọi tên. Theo tiếng gọi đó, một cô gái ngũ quan thanh tú từ góc khuất phía sau cầu thang tiến tới, mỉm cười dịu dàng.
- Chào chị ạ. Em là Hy Nhi, em mới tới đây, nếu lỡ có làm gì sai, mong chị sẽ giúp em sửa đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...