- Cô!!! Cô nói ai thị lực kém chứ!!!
Nhìn Vương Tuệ nghe một lời không vừa ý đã quăng hình tượng qua một bên, bắt đầu màn gắt gỏng quen thuộc, Cố Mộng An nhíu lại tú mi "Bình thường cô hành tôi thê thảm như thế nào, bây giờ mới nghe một câu không hợp liền cáu gắt? Còn đang nghĩ cách trả đũa tối nay, không ngờ cô lại tự mình nộp mạng đấy!", tử mâu huyền bí hiện lên vài tia nghi hoặc, ngạc nhiên nhìn kẻ trước mắt.
- Vị tiểu thư này, tôi nói ai chẳng lẽ cô còn không hiểu sao? Lẽ nào cô không những thị lực kém mà còn... ừm...thì... thiểu năng?
Xung quanh bắt đầu vang lên vài tiếng cười xì xầm, chỉ trỏ. Khuôn mặt được trang điểm đặc biệt cẩn thận, xinh đẹp của Vương Tuệ càng lúc càng đỏ lên. Môi hồng mím chặt, bàn tay vô thức nắm lại đến trắng bệch.
- Cô... Cô dám nói tôi thiểu năng sao?
Lời vừa dứt liền vung tay lên.
CHÁT!!!!!!!
Tiếng tát vang lên, mọi hành động trong phòng đều đình chỉ, chuyện xảy ra quá nhanh. Tất cả mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng động.
- Cố đại tiểu thư, Vương Tuệ với tôi là bạn thân, thấy tôi nhảy gần cô rồi bị ngã nên mới sinh ra hiểu lầm, xin cô đừng nói cô ấy như vậy. Đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên nhảy gần quá làm cô khó chịu, không vui, xin lỗi cô... Thật lòng xin lỗi...
Một bên khuôn mặt thanh tú của Đỗ Song Phương đỏ ửng, nhìn qua cũng hiểu lực đạo cái tát kia cũng không hề nhẹ. Chưa nói được mấy lời, mắt đã ngấn lệ quang, gương mặt gần trắng bệch, cả người khẽ run lên vì đau đớn truyền đến từ bên mặt trái, Đỗ Song Phương mím chặt môi nén đau. Rồi như không thể kìm nén được, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài, cô nói trong tiếng nấc nhẹ.
- Vương Tuệ, cậu đừng hiểu lầm Cố đại tiểu thư... Hức... Là do mình nhảy gần quá khiến cô ấy khó chịu... Hức... Là lỗi của mình... Hức...
So với thái độ hùng hổ định tội của Vương Tuệ, dường như sự yếu đuối, nét nhu nhược của Đỗ Song Phương kéo thêm được nhiều sự đồng cảm hơn hẳn. Đám đông cũng tiếp tục xầm xì, đa số đã hướng về phía kẻ mà họ nhận định là người bị hại.
Cố Mộng An tiến đến bên Đỗ Song Phương, nắm tay cô hỏi.
- Cô ổn chứ Đỗ tiểu thư?
- Tôi... Hức... Tôi...
- Haizz... nhìn cô thật không ổn a~ Vẫn là nên nghỉ ngơi thôi!
Dứt lời liền cúi xuống nói khẽ với Đỗ Song Phương một câu rồi gọi người đến đưa cô ta đi nghỉ.
- Cái tát vừa xong của Vương Tuệ cũng không nhẹ đi, không cần biết cô là hối lỗi vì vu oan cho tôi nên nhận hay cố tình muốn được mọi người hảo cảm, muốn tôi nợ ân tình mà nhận. Đừng nghĩ tôi không biết lúc nãy cô cố tình ngã, kéo rách váy tôi để tôi xấu mặt.
- --------------------------------
Phong Tử Kỳ cúi đầu nhìn người thiếu nữ đứng cạnh mình nãy giờ. Khuôn mặt tiên diễm vẫn bình thản, hờ hững như vậy, dường như muốn thể hiện rõ một màn trước mắt không đáng để tâm, bận lòng. Nghĩ nghĩ vẫn là nên nói giúp cô, dù sao hai người cũng có hôn ước. Tuy lúc đó xoay người, hắn không nhìn rõ, quay lại đã thấy tay Đỗ Song Phương vươn ra kéo váy Cố Mộng An nhưng cũng không biết được cái vươn tay ấy đơn thuần là theo quán tính bị ngã vươn ra hay là do cố tình muốn khiến cô xấu mặt. Nếu là do cố ý thì cô gái kia xem ra cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Chân định tiến lên nói giúp nhưng trước mặt, một cánh tay đẹp như điêu khắc đưa ra ngăn lại. Cố Mộng An quay người nhìn Phong Tử Kỳ, dịu giọng nói âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe.
- Tôi không yếu đuối đến mức cần người khác phải đứng ra bảo vệ đâu, nhưng nếu anh đã muốn giúp thì diễn với tôi một chút được chứ?
Tử mâu huyền bí hiện lên vài tia tinh nghịch, Phong Tử Kỳ bất giác gật đầu.
- -------------------------------
Cố Mộng An nhìn về phía Vương Tuệ, khuôn mặt tỏ vẻ hiểu rõ, ánh mắt có vài tia nghi hoặc nhỏ xen lẫn ý tự trách.
- Vương tiểu thư, nếu tôi nhớ không nhầm thì chẳng phải Đỗ gia không có tên trong danh sách thư mời sao? Hôm nay cô ấy xuất hiện ở đây mà hai người lại là bạn thân a~ Chắc hẳn cô đã đưa Đỗ tiểu thư đi đúng không? Haizz... Tôi hiểu nguyên nhân cô gây sự nãy giờ rồi a!
Nói rồi, cô quay sang nhìn Phong Tử Kỳ vẻ hối lỗi.
- Tử Kỳ a~ Người ta làm vậy là muốn nói em làm việc không cẩn thận đúng không? Là lúc sắp xếp thư mời em không cẩn thận quên mất thư gửi cho Đỗ gia a!
Dường như rất hiểu ý người trước mắt, Phong Tử Kỳ cũng hết sức phối hợp khiến Cố Mộng An chỉ thiếu ngay lập tức vỗ tay khen ngợi khả năng diễn của hắn. Phong Tử Kỳ nhìn Cố Mộng An vẻ an ủi.
- Không phải lỗi của em đâu An Nhi, buổi tiệc này gia gia đã dặn chỉ mời những gia tộc có quan hệ với Phong gia trên mười năm, Đỗ gia mới thành lập được hai năm nay lại không có quan hệ với Phong gia, đương nhiên không nằm trong diện khách mời! Trong thư cũng đã ghi rõ, là Vương tiểu thư đây không đúng.
Nghe lời Phong Tử Kỳ nói, những người xung quanh cũng đã quay sang bàn tán...
- Cố tiểu thư và Phong thiếu tình cảm cũng thật tốt, còn cùng nhau sắp xếp thư mời nữa!
- Thì ra Đỗ gia là một cái gia mới nổi a! Bảo sao lại không biết lễ nghi như vậy, đây là chỗ cô ta có thể khóc lóc được sao?
- Vương tiểu thư cũng thật là! Dù có thân thì cũng không nên làm trái chứ!
- Nói như vậy chẳng phải Vương tiểu thư đang có ý trách cứ Phong gia gia sao?
- ....
- ------------------------------
- Không, tôi không có!!!
Nghe những lời nói kia, Vương Tuệ bắt đầu bối rối " Làm sao bây giờ!!! Đỗ Song Phương này cũng chẳng giúp ích được gì, giờ lại chuốc họa rồi..."
- Thôi được rồi a~ Hôm nay là ngày kỉ niệm của Phong thị, có gì cũng nên bỏ qua.
Thấy không ổn, Phong phu nhân liền tiến đến chỗ Cố Mộng An cùng Phong Tử Kỳ đang đứng, nói lời hòa giải xóa tan không khí căng thẳng nãy giờ.
Buổi tiệc kéo dài đến nửa đêm thì kết thúc...
- --------------------- Đôi lời của t/g----------------------
Hôm qua 02/09 mọi người đi chơi vui không? =))) Cả tháng này mới là đầu năm học mà bài vở nhiều quá, ta ko có thời gian viết T.T hôm nay rảnh mới ngồi viết được nè=(((.
Mọi người vote + cmt đi nha!!!! =))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...