"Không được, chạy không nổi nữa rồi, Dương Nam Phương, nghỉ một chút đi
"Không được, chạy không nổi nữa rồi, Dương Nam Phương, nghỉ một chút đi." Dương Trí nằm dài xuống sân trường, thở hồng hộc, thấy không có ý định muốn nghỉ ngơi thì kêu gào. "Cậu đã chạy bốn mươi bảy vòng rồi, muốn thắng cũng không cần phải bán mạng như vậy."
Dương Nam Phương chạy phía xa, không nghe thấy cũng không trả lời. Dương Trí nghiến răng đứng lên chạy tới chỗ anh. "Này, tôi biết cậu muốn thắng thầy Ngụy nhưng tập cũng phải có chừng mực thôi chứ, muốn giết người hay sao?"
Từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống lướt qua gương mặt anh tuấn rồi rơi xuống bãi cát dưới chân tạo thành một đóm tròn nhỏ rồi lại bị bước chân của anh giẫm lên. Làn da vốn dĩ không quá đen của Dương Nam Phương vì chạy quá lâu dưới trời nắng nên có phần ngã màu thấy rõ. "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn không thua quá mất mặt thôi."
Dương Trí cũng biết không thể lung lay anh nên đành phải cùng chạy tiếp. "À phải rồi, khi nãy thuộc hạ của cha cậu tìm cậu về đấy, nghe nói là có cô nào xinh đẹp muốn cậu đi xem mắt. Hay là cậu đi thử đi, biết đâu tìm được bông hoa xinh đẹp hơn, cũng xem như là giải thoát khỏi bể khổ."
"Mặc kệ, tôi không về, tôi ghét bị sắp đặt." Dương Nam Phương đáp.
Dương Trí lại vô tình nhìn ra phía xa, cười mờ ám. "Xem ra bông hoa xinh đẹp đúng là biết tự chạy đi tìm đất hữu cơ tốt để sống, thôi tôi đi đây, không làm cái bóng đèn ở đây nữa."
Dương Trí nói rồi liền rẽ hướng nhanh chóng chạy ra chỗ khác, Dương Nam Phương không biết ý nghĩa trong câu nói vừa rồi là gì, bèn dừng chân nhìn một lượt xung quanh cho tới hi nhìn thấy Ngụy Tử Anh. Thấy anh nhìn mình, cô cũng không tỏ ra quá bất ngờ hay mất tự nhiên mà bước đến ném chai nước suối còn lạnh trong tay cho anh. Dương Nam Phương chụp lấy, khó hiểu nhìn cô.
Ngụy Tử Anh cười toe toét. "Quà cảm ơn."
Dương Nam Phương nhìn chai nước trong tay rồi nói một câu. "Cô chủ Ngụy cũng hào phóng thật."
"Cậu chủ Dương cũng đâu có thiếu tiền, quan trọng là tấm lòng thôi có phải không? Nếu em xách một vali tiền đến đưa cho anh thì thô thiển quá rồi."
Dương Nam Phương không trả lời, cầm chai nước tiếp tục chạy bộ. Ngụy Tử Anh thấy vậy liền nhanh chân chạy theo ngang hàng anh. "Này, cuộc thi thực tập dã chiến sắp tới anh muốn thắng lắm sao?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Thì anh bán mạng kiểu này cơ mà, em thấy anh chạy nãy giờ rất lâu rồi đấy."
"Cố gắng là một chuyện, có thể thắng hay không là một chuyện khác." Dương Nam Phương dừng chân, mở nắp chai nước đưa lên miệng uống một hơi hết nửa chai. Khỏi phải nói, chạy nhiều như vậy mất nước chắc hẳn là trầm trọng.
Khắp người anh ướt sũng mồ hôi, lồng ngực cường tráng vì mệt mà phập phồng tinh tế phác họa những cơ bắp tiêu chuẩn của người có luyện tập thể hình. Anh ngửa đầu, cầm chai nước uống lại vô tình phô trương yết hầu gợi cảm liên tục chuyển động ở cổ. Ngụy Tử Anh nhìn tới mức há hốc miệng...
Dương Nam Phương uống xong nước, thấy mình bị nhìn chầm chầm thì nhíu mày. "Nhìn cái gì?"
"À..." Ngụy Tử Anh lắc đầu. "Không có,em cũng tham gia cuộc thực tập dã chiến sắp tới, anh có thể giúp em luyện tập không?"
"Tại sao tôi phải làm?"
"Tại vì chúng ta cùng đội." Ngụy Tử Anh cười đáp.
Dương Nam Phương nhíu mày nhớ lại, hình như lúc chốt danh sách đăng kí anh không thấy tên của Ngụy Tử Anh trong danh sách. "Cô đăng kí khi nào?"
"Khi nãy."
"Thầy Thẩm cho sao?"
"Em năn nỉ thầy Thẩm...em nói, em rất khao khát được thể sức mạnh của mình, cũng thích học thể lực, thầy ấy nghe xong cảm suýt chút rơi lệ luôn."
Dương Nam Phương có chút buồn cười. "Nói lời dối lòng."
Hai mắt Ngụy Tử Anh như vì sao sáng. "Thật ra, em chính là muốn tham gia để được anh hướng dẫn luyện tập đấy."
Anh quay người chạy đi. "Nhờ Dương Trí đi, tôi không rảnh."
Ngụy Tử Anh vội vàng chạy theo. "Anh không cần chỉ đâu, em quan sát thôi, thấy anh làm gì thì tập theo mà."
"Tôi nghĩ cô thích ở quán bar hơn là làm mấy việc này."
"Giờ em không thích cái đó nữa, em thích anh vậy." Cô đáp gọn bâng.
Dương Nam Phương không biết là bản thân bị dọa hay là không tin nổi vào tai mình mà dừng lại. "Gì cơ? Thích? Tôi với cô trước giờ tiếp xúc không nhiều, cô dựa vào cái gì mà thích tôi?"
Ngụy Tử Anh ngước lên nhìn anh. "Dựa vào anh đẹp trai, anh học giỏi, anh đánh nhau giỏi, em chính là thích kiểu con trai mạnh mẽ, lúc trước là do không để ý, bây giờ để ý rồi thì phải theo đuổi. Với lại, anh không tin vào việc yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Không." Dương Nam Phương mất kiên nhẫn.
Ngụy Tử Anh ngược lại rất thích thú khi nhìn anh lạnh mặt thế này, cười tươi tắn. "Không sao, nếu anh không tin việc yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vậy thì em có thể lướt qua anh nhiều lần, nhiều lần nữa. Đến khi nào anh chú ý em thì thôi."
"Ngụy Tử Anh, cô có thể tìm thứ khác để tiêu khiển, tôi không muốn nghĩ tới những chuyện này lúc này." Dương Nam Phương cảm thấy cuộc nói chuyện ngày càng nhàm chán, nhàm chán còn hơn cả việc anh tích cực chạy bộ dưới cái nắng gắt này.
Nhưng ngược lại Ngụy Tử Anh rất kiên nhẫn, dường như cô chưa bao giờ biết tới cảm giác hụt hẫng hay bỏ cuộc là gì, trước giờ thứ cô thích chắc chắn sẽ dùng mọi cách để có được. "Không sao, anh không cần nghĩ, để em nghĩ là được rồi."
Sau đó cô thật sự đã bắt chước những động tác luyện tập của anh, Dương Nam Phương lại cố tình tỏ ra vẻ cách xa ngàn dặm mục đích muốn khiến cô chán nản mà bỏ cuộc. Vậy mà dưới cái nắng thế này, Ngụy Tử Anh vẫn kiên nhẫn chạy cùng anh hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng trong quá trình "học lóm" có nhiều động tác cô làm sai so với anh khiến anh ngứa mắt, đành phải lên tiếng hướng dẫn và điều chỉnh lại động tác của cô.
Cho tới khi Ngụy Tử Anh phải chúi cả đầu xuống đất và đứng bằng hai tay trong năm phút để rèn luyện lực ở tay, cô có chút chóng mặt nên tìm chuyện để nói. "Anh có biết không? Kể cả khi trái đất này không có trọng lực thì em vẫn sẽ "đổ" vì anh đấy."
Bịch!
Dương Nam Phương buông tay đang giữ hai chân của cô ra làm cho cô ngã sấp mặt xuống đất.
Đổ....theo đúng nghĩa đen lẫn bóng...
Sau đó Dương Nam Phương không quan tâm tới cô mà xách balo rời khỏi sân tập. Ngụy Tử Anh nằm dài dưới sân bóng ăn vạ một lúc nhìn lại thì đã không thấy bóng anh đâu, cô chỉ biết thầm mắng trong lòng, Dương Nam Phương, cái đồ không hiểu phong tình là gì.
Sau đó mấy tên bạn của cô nãy giờ nấp ở một góc cũng nhanh chân chạy tới đỡ cô lên. "Chị đại, chị cần gì phải để hắn ta đối xử với mình vậy chứ? Đàn ông con trai gì mà chẳng dịu dàng gì cả."
Ngụy Tử Anh cốc đầu cậu ấy. "Cậu thì hiểu cái gì? Cái này gọi là manly, là nam tính, càng như vậy thì càng đáng để tôi bỏ công sức ra ra theo đuổi."
"Manly và nam tính thì ngoài đường có đầy chứ gì..."
"Ngoài đường? Loại ba trăm ngàn một đêm đó ngay cả một chút khí chất cũng không có." Ngụy Tử Anh khinh khủng, phủi sạch bụi trên người rồi nhảy chân sáo rời khỏi.
...
"Cẩm Tú à, ngày mai lịch trình của em đã kín hết rồi. Vào sáng sớm khoảng 7 giờ, em phải có mặt tại một cửa hàng điện thoại di động để tham gia sự kiện của thương hiệu nổi tiếng do em làm đại diện người mẫu ảnh, có biết không? Chưa hết đâu, sau đó em phải tham quan cửa hàng và dành thời gian chụp hình với người hâm mộ nữa. Buổi trưa thì phải tới phòng thu tham gia luyện thanh, sau khi học luyện thanh thì phải tới trung tâm Kower thu âm bài hát mới. khoảng hai giờ chiều, em có buổi hẹn học diễn xuất tại nhà của diễn viên Atlanta."
"Khoan đã!" Lâm Cẩm Tú ngồi tựa vào lưng ghế sô pha, có chút mệt mỏi giơ tay ngắt lời. "Tại sao lại phải học diễn xuất?"
Bery đóng quyển sổ lại. "Em phải học diễn xuất, đây là chỉ thị của phía công ty, sắp tới nói không chừng còn có cơ hội sang Hollywood phát triển sự nghiệp, mà Atlanta là diễn viên gạo cội của nền công nghiệp điện ảnh Mỹ, phía sau ông ấy còn có cả một ekip đỉnh của đỉnh hỗ trợ. Cẩm Tú, em chỉ cần lấy lòng Atlanta một chút thôi, thì đội quân ekip của ông ấy sẽ chăm chút em từng chút một, tới khi đó vụt sáng thành sao là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Bery!" Lâm Cẩm Tú cao giọng. "Anh xem em là cái gì?"
"Bảo bối, được rồi... anh biết em không muốn làm chuyện này, nhưng có thiệt thì sẽ có lợi, anh sẽ hại em sao? Chỉ cần có danh tiếng ở thị trường Hollywood, tới khi đó, em chính là ngôi sao sáng giá nhất cái thế giới này. Tài năng lẫn sắc đẹp em đều có, chỉ thiếu một bước đệm hoàn hảo thôi..."
"Em không làm, Lâm Cẩm Tú em từ lúc đặt chân vào giới này tới bây giờ đều đi bằng chính thực lực của mình. Em tuyệt đối sẽ không đánh mất giá trị của bản thân mình, làm những chuyện hạ tiện như vậy."
Dương Trí thở dài, ngồi xuống nhẹ giọng vỗ về. "Bảo bối, em phải nghe lời anh, em chỉ nên nghĩ về việc sau khi lên giường với Atlanta em sẽ vụt sáng, còn sáng hơn cả bây giờ, em hãy nghĩ về những hợp đồng quảng cáo chất đóng và sự hâm mộ của công chúng dành cho em khi đó. Đừng nghĩ về giá trị của bản thân, muốn đi lên mà dựa vào giá trị của bản thân hiếm có người nào thành công lắm. Em làm chuyện này, không nói ra bên ngoài, thì chỉ có chúng ta biết, trong mắt công chúng em vẫn là ngôi sao, là thánh nữ thuần khiết chỉ có lợi không có hại."
"Vậy thì sao?" Lâm Cẩm Tú cười lạnh. "Chuyện này, không nói ra thì người hâm mộ sẽ không biết. Nhưng trời biết, đất biết, em biết, biết cái gì? Biết bản thân mình không hơn không kém một con điếm."
"Anh cấm em nói như vậy!" Bery không nhân nhượng. "Em bây giờ là người thông minh tìm đường tốt để đi, những kẻ tin vào thực lực của mình chỉ là những kẻ ngu mà thôi."
"Để thành công mà dựa vào thể xác để có thành công, thì khác gì điếm chứ?"
Bery đứng lên. "Em nói từ lúc đặt chân vào cái giới này tới bây giờ đều đi bằng chính thực lực của mình, vậy anh hỏi em, nếu năm đó Nguyễn Trọng Hy không chống lưng cho em, em nghĩ mình có thể đầu quân vào công ty giải trí lớn như của bọn anh sao?"
Hai tay Lâm Cẩm Tú rung lên. "Nhưng em dùng thực lực để tồn tại."
"Thực lực em có thì người khác cũng có, nhan sắc em có người khác cũng vậy thậm chí còn hơn cả em. Chỉ cần em ngã xuống lập tức sẽ có vô số ngôi sao trẻ giỏi hơn em đẹp hơn em đạp lên em mà bước lên. Giường của Atlanta, không phải ai cũng muốn lên là lên, em phải biết, được hầu hạ ông ấy là vinh hạnh. Biết bao nhiêu người ngoài kia đang tìm cái gì? Họ tìm cơ hội để đi lên đỉnh cao danh vọng, còn em, công ty và anh đã cực khổ trải sẵn con đường có đầy hoa hồng cho đi lại kiên quyết cho rằng mình thanh cao. Anh nói cho em biết, em tồn tại trong nghề này tám năm, mười hai năm trước em gia nhập công ty thì đây chính là một vòng tròn lẩn quẩn, em đã sa vào rồi thì không cách nào mãi giữ sự thanh cao của mình được. Cái nghề này, em muốn tồn tại thì phải học cách phản bội chính bản thân mình, vứt bỏ tự trọng và giá trị của mình."
Cả người Lâm Cẩm Tú giống như quả bóng xì hơi, bất lực khúm núm ngồi trên ghế. "Nếu em không làm, có phải sẽ mất tất cả không?"
"Đúng vậy, có vẻ như đây là giới hạn cuối cùng của chủ tịch. Nếu lần này em không làm, có thể công ty sẽ dùng biện pháp mạnh với em, họ có thể sẽ đình chỉ hoạt động của em hoặc nếu chủ tịch nổi cơn thịnh nộ lớn hơn, ông sẽ sẵn sàng bỏ em sang một bên, đầu tư và lăng xê những ngôi sao khác." Bery nắm lấy tay cô. "Vì vậy anh không muốn nhìn thấy công sức tám năm của em lụi tàn như vậy, nghe anh, chuyện này em hãy thỏa hiệp một lần đi, có được không?"
Lâm Cẩm Tú nhắm mắt, thở dài một hơi đầy mệt mỏi. "Dạo gần đây em thường xuyên cảm thấy đau bụng, chắc phải đi khám bác sĩ rồi."
Bery nghe vậy, bước lên giơ tay chạm vào trán cô. "Ôi trời ơi bảo bối, em sốt rồi này. Đợi tí, anh sẽ gọi tài xế đưa em đi, nha."
Lâm Cẩm Tú gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...