Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

"Tôi nói cẩn thận, là đi đứng cẩn thận một chút. Lăn cầu thang như vậy mà xương cốt vẫn không có vấn đề, xem ra khung xương của em cũng dày đòn lắm." 

Tâm Đan bỏ điện thoại xuống bàn, tiếp tục ăn

Tâm Đan bỏ điện thoại xuống bàn, tiếp tục ăn. Cả buổi ăn cô và Ngụy Giang Thiên đều rất im lặng, đơn giản là anh không nói thì cô chả biết nói gì, cho tới khi ăn xong, Tâm Đan gọi điện về báo cho Mộng Hương một tiếng. Tối nay cô sẽ ở lại trong bệnh viện quan sát một người bạn nên không thể về được, sau khi cúp điện thoại, Ngụy Giang Thiên hỏi. "Hôm nay em định ở lại đây à?"

Tâm Đan gật đầu. "Vâng, mai cũng không có tiết học sáng...em chỉ sợ nửa đêm có chuyện gì xảy ra thôi."

"Chắc em và cậu ta thân thiết nhỉ?"

"À... cũng không thân lắm." Tâm Đan nói. "Chỉ mới quen biết thôi, nhưng hoàn cảnh của cậu ấy rất đáng thương. Từ cô nhi viện ra không biết làm gì, cũng chỉ có thể làm mấy việc phạm pháp, bản chất không xấu nhưng do bị hoàn cảnh ép thôi."

"Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được." Ngụy Giang Thiên nói. "Nếu cậu ấy thật sự muốn cải thiện bản thân, thì tôi có thể giúp."

"Giúp sao?"

Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Tôi có quen một người bạn là chủ của một doanh nghiệp lớn, hiện giờ anh ta còn đang thiếu một số nhân lực khuân vác, nếu cậu thanh niên kia thích, có thể đến thử việc xem."

"Thật sao?" Nghe được những lời này làm cho cô nhất thời kích động, hai mắt sáng trưng lên. "Nhưng, cậu ta từng là ăn cắp vặt, móc túi đủ thứ, thầy lại là người giới thiệu, thầy không lo rằng cậu ta sẽ làm gì đó không tốt sao?"

Ngụy Giang Thiên cười khẽ. "Chẳng phải em nói bản chất của cậu ta không xấu sao?"

"Đúng là vậy..." Tâm Đan gật đầu. "Vậy là thầy tin em sao?"

"Ừ" Ngụy Giang Thiên gật đầu.


Một chữ dùng để xác nhận này của anh không hiểu sao làm cho cô cảm thấy có chút vui vẻ.

Ngụy Giang Thiên hỏi. "À phải rồi, cậu ấy tên gì?"

"À... Cục Tiêu."

"Cục Tiêu?" Ngụy Giang Thiên chau mày rồi lại đưa mắt nhìn cô. "Cái tên này cũng là do em đặc à?"

Tâm Đan mím môi, đảo đảo mắt một vòng rồi gật đầu. Ngụy Giang Thiên bật cười một tiếng, cũng không nói gì thêm. Nhưng rõ ràng ánh mắt anh đang nói cứ như chỉ có cô mới nghĩ ra cái tên quái dị này vậy...

Quay trở lại bệnh viện lần nữa, Tâm Đan bảo ba đứa nhỏ tụi A Lý cứ tạm thời trở về cô nhi viện lúc trước, chắc chắn những người phụ trách ở đó sẽ không từ chối cho họ tá túc một thời gian, cô đưa họ tiền đi taxi, vốn dĩ thấy cả ba người cũng còn nhỏ nên định đích thân đưa đi nhưng A Lý lại nói họ từ nhỏ đã sinh sống ngoài đời rồi nên việc đi lại cũng phải độc lập, không ai có thể dễ dàng dụ dỗ một người va vấp nhiều ngoài xã hội cả, cho dù có là một đứa nhỏ đi chăng nữa. Sau khi họ rời đi, Tâm Đan lại ngồi xuống trước cửa phòng bệnh, hai bàn tay cô xoa xoa vào nhau để tìm chút hơi ấm, trong lòng thầm nghĩ đêm nay chắc trời sẽ chuyển lạnh rồi.

Trời chuyển lạnh, đối với một người có sức khỏe như cô không quá đáng lo, chỉ lo cho những bệnh nhân phải nhập viện trong đêm nhưng lại gặp đúng tình trạng kín phòng bệnh.

Bệnh viện này không quá lớn, nhưng đội ngũ bác sĩ không quá tệ chính vì vậy ngày nào cũng gặp phải tình trạng nhưng ông bà cụ lớn tuổi bệnh nặng cần nhập viện nhưng lại không còn phòng trống đành cùng người nhà ngủ ngoài hành lang. Vào ban đêm, cả dãy hành lang dài đều là giường bệnh, họ nằm ở đó đợi xem có ai xuất viện thì vào giành phòng mà nằm.

"Bác sĩ, thật sự không còn phòng trống sao? Làm ơn đi, có thể cố gắng thu xếp không? Ngoại tôi đã tám mươi rồi, không chịu được lạnh, hơn nữa bà còn bị bệnh tim, nằm bên ngoài sẽ không chịu được đâu."

Tâm Đan nhìn ra phía xa, thấy có một người thanh niên đang ra sức thuyết phục bác sĩ. Vị bác sĩ cũng khó xử. "Thực sự không còn phòng nữa, hay nói đúng hơn là không còn phòng hạng hai. Nếu muốn có phòng thì chỉ có thể bỏ thêm tiền ở phòng hạng nhất."

"Làm ơn đi, tôi làm gì có tiền nằm phòng hạng nhất?"

"Không có tiền thì tôi cũng đành chịu. Anh mắc màn vào cho bà cụ tránh muỗi, ban đêm bệnh viện khép cửa sổ nên cũng không quá lạnh đâu."


Lúc Ngụy Giang Thiên xem tình hình của Cục Tiêu xong quay lại, đứng từ xa đã thấy bộ mặt hóng hớt chuyện của Tâm Đan, lúc anh đi tới cô còn không hay. "Ban đêm điều kiện ở đây không tốt đâu, em chắc chắn là muốn ở lại chứ?"

Tâm Đan giật mình quay sang. "À... không sao đâu."

Lúc này vị bác sĩ kia đi tới. "Anh Thiên, khi nãy anh nói cần phòng hạng nhất hả?"

Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Chuẩn bị giúp tôi một phòng." Nói rồi anh lại quay qua Tâm Đan. "Em vào phòng nằm đi."

"Hả?" Tâm Đan lắc đầu lia lịa. "Không không, không cần đâu, ai lại nằm giường bệnh bao giờ...xui xẻo lắm. Hơn nữa, hơn nữa phòng hàng nhất rất đắc, em mà ngủ trong đó thì chắc cũng áp lực tới bị bóng đè chết."

Ngụy Giang Thiên mỉm cười. "Tôi trả, vào nằm đi."

Trả, trả gì cơ? Tâm Đan đần mặt ra một lúc mới ý thức được ý của anh là trả tiền. "Không cần đâu..."

"Cô gái à, ban đêm ngoài này rất lạnh, hơn nữa anh Thiên cũng lên tiếng rồi cô cứ vào phòng nhất nghỉ ngơi. Tuy nói là giường bệnh viện nhưng chúng tôi vệ sinh rất tốt cô không cần phải lo."

Tâm Đan lườm anh ta, bác sĩ giờ ăn nói cũng tréo ngoe gớm nhỉ? Khi nãy vừa nói với anh chàng bên kia là ngoài hành lang không quá lạnh, giờ thấy Ngụy Giang Thiên thuyết phục cô không được nên muốn nhảy vào giúp đỡ lại nói ra một câu ngoài này rất lạnh? Đúng là khoảng cách của phòng hạng nhất và phòng hạng hai khác biệt quá lớn.

Thấy Tâm Đan im lặng, Ngụy Giang Thiên nhướn mày. "Không cần thật sao?"

"Không cần..." Tâm Đan lắc đầu xong rồi lại nghĩ ra gì đó mà gật đầu.

Ngụy Giang Thiên nhíu mày, không nói gì mà chờ cô lên tiếng.


"À...em không ngủ trong đó, nhưng bà cụ kia lớn tuổi rồi, vừa rồi em thấy bà không có phòng nằm, mà bên ngoài thì lại rất lạnh... thầy cho em phòng nhất, em không lấy giờ em có thể cho lại bà cụ không?" Tâm Đan vừa nói vừa chỉ tay về phía bà cụ đang nằm phía xa. "Em...em có thể cùng ở với bà cụ, như vậy là tiện cả đôi đường."

Ngụy Giang Thiên đưa mắt nhìn qua một cái, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý. Tâm Đan vỗ tay một cái, chạy tới báo tin vui cho anh thanh niên cháu bà cụ kia, anh ta rối rít cảm ơn rồi còn cùng cô đi tới cảm ơn Ngụy Giang Thiên. Nào ngờ đáp lại chỉ là một biểu cảm lạnh nhạt của anh, Ngụy Giang Thiên nhíu mày nhìn anh thanh niên kia một cái rồi nói. "Không được."

Cả Tâm Đan và anh chàng kia đều sững sờ, không được gì cơ?

Ngụy Giang Thiên lại nói. "Bà cụ cần nghỉ ngơi, em không nên ở cùng."

Tâm Đan chớp mắt khó hiểu, vừa rồi chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Giờ lại đổi ý đột ngột là thế nào?

Anh chàng kia tỏ ra hiểu chuyện, khách khí nói. "Không không, chúng tôi rất biết ơn hai người mà...sao lại có chuyện làm phiền chứ? Hơn nữa ngoại tôi cũng ngủ mê rồi, bà không để ý đâu."

"Vậy cũng không được." Ngữ khí của anh bất ngờ hơi cao lên một chút, không đến mức như quát nạt nhưng vẫn khiến người khác áp lực.

Anh chàng kia rõ ràng là bị anh dọa cho giật mình, không dám nói gì nữa. Tâm Đan thở dài lên tiếng bảo anh ta cứ đưa bà cụ lên trước, anh ta rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi. Cô lại tiếp tục ngồi xuống ghế chờ, xem ra Ngụy Giang Thiên tính tình cổ quái là thật, vừa mới gật đầu đó rồi chớp mắt một cái lại kiên quyết thay đổi. Mặc kệ, phòng cũng do anh ta trả tiền, anh ta cho cô ở thì cô ở không có thì cô cũng không còn cách nào khác, miễn sao bà cụ kia có chỗ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.

Ngụy Giang Thiên nhìn bộ dáng hiện giờ của cô, nhất thời cảm thấy chẳng biết nên xử lý thế nào, đứng ở đó một lúc khoảng năm phút sau mới bước lại. "Để tôi tìm phòng khác..."

"Không cần đâu." Tâm Đan nói. "Dù gì em cũng khỏe mạnh, phòng bệnh cứ để cho những người bệnh nằm, em mà nằm thì quá lãng phí rồi."

Nói thật lòng, cô cũng chẳng ham nằm giường bệnh chút nào. Đúng lúc vừa nghĩ tới đây thì trước mặt xuất hiện một bàn tay, những ngón tay dài và đều, da tay trắng mịn màng. Ngón tay của anh hơi gầy nhưng bàn tay lại không hề nhỏ, bắp tay lại còn rắn chắc mang lại cảm giác ấm áp, đáng tin cậy.

Anh đưa cho cô một cái chìa khóa. Tâm Đan không hiểu ngước lên nhìn anh, do cô đang ngồi còn anh thì đứng đối diện nên cái ngước đầu này cũng hơi cao một chút mới có thể cùng anh mặt đối mặt. Nhìn từ góc độ này, Ngụy Giang Thiên hệt như một vị thần từ trên cao nhìn xuống, dáng người cao lớn của anh gần như che hết ánh sáng từ đèn công suất cao của bệnh viện.

"Cầm lấy đi." Ngụy Giang Thiên thấy cô ngẩn người nhìn mình thì hơi chau mày, nói. "Đây là chìa khóa phòng làm việc của tôi ở đây lúc trước, gần đây tôi không sử dụng nhưng chắc nhân viên vệ sinh cũng có dọn dẹp, trong phòng không có giường nên em chịu khó nằm sô pha đi."

"Phòng...tầng mấy ạ?"

"Tầng tám."


Tâm Đan cầm lấy chìa khóa, cười hì hì, dù sao thì ngủ sô pha cũng đỡ hơn ngủ giường bệnh.

Nhìn nụ cười của cô, Ngụy Giang Thiên cũng nâng khóe môi, lúc này điện thoại của anh reo, anh nghe máy, rất nhanh liền nói. "Tôi biết rồi." Sau khi cúp máy, anh quay sang. "Tôi bận chút việc phải đi, tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút."

Tâm Đan gật đầu, Ngụy Giang Thiên quay lưng rời đi, cô chợt nhớ tới một chuyện lên gọi tên anh. Có chút ấp úng gãi đầu. "Chuyện hôm nay...cảm ơn thầy."

Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Không có gì."

Anh vừa định quay đi thì cô lại gọi thêm tiếng nữa. "Chuyện đó...chuyện hôm đó...ly cà phê, là em làm rơi xuống..."

"Tôi biết."

Tâm Đan cúi gầm mặt xuống đất, nguy rồi, Thầy Ngụy biết thì người đi cùng thầy Ngụy là thầy Thẩm cũng biết luôn rồi. "Em xin lỗi..."

Ngụy Giang Thiên nhìn cô chằm chằm, đến một lúc dường như cũng thấu hiểu được lo lắng trong mắt cô, anh thản nhiên lên tiếng. "Yên tâm đi, thầy Thẩm không biết chuyện này. Nhưng lần sau cẩn thận một chút có biết không?"

Tâm Đan gật đầu. "Vâng!"

"Tôi nói cẩn thận, là đi đứng cẩn thận một chút. Lăn cầu thang như vậy mà xương cốt vẫn không có vấn đề, xem ra khung xương của em cũng dày đòn lắm."

"Ò..." Tâm Đan ù ù cạc cạc gật đầu rồi lại ngẩng phắt lên. "Khoan, sao sao thầy biết em bị té?"

Ngụy Giang Thiên nâng khóe môi khẽ cười. "Tôi còn biết, em có cái đệm thịt."

Đệm thịt? Có lẽ là nói Dương Nam Phương... Tâm Đan cảm thán một phen, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, Ngụy Giang Thiên đúng là pháp y thần thám mà tổ trọng án coi trọng... nếu Nguyễn Trọng Hy được cô nhận xét là không đơn giản cần tránh xa ra. Thì Ngụy Giang Thiên đây lại mang đến cho cô cảm giác cũng không đơn giản, nhưng lại không khiến cô phòng bị muốn tránh ra xa.

Đang lúc suy nghĩ thì bất ngờ Ngụy Giang Thiên đưa tay xoa lên đỉnh đầu cô, cùng với giọng cười nam tính phát ra từ yết hầu khiến trái tim cô đập loạn. "Ngẩn người cái gì, lên nghỉ ngơi đi, nhớ bật điều hòa đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui