Mặt Nạ Hoàng Tử

***

- Đan Đan. Xuống phòng khách đi con.

- Không được đâu. Con đang xem phim hoạt hình.

- Có khách của con đấy.

- Bố tiếp khách giúp con đi.

- Không được. Vị khách này bằng tuổi bố.

- Khách của con mà bằng tuổi bố ạ?

- Ừ.

- Ai vậy bố.

- Hiệu trưởng trường Ping Yi của con.

Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài. Hiệu trưởng, bố của Yul, đang dưới phòng khách nhà tôi sao? Và muốn gặp tôi?



Lớp tôi được nghỉ một tuần để chuẩn bị cho bài tập nhóm sắp tới. Hạnh Nhi sáng nào cũng gọi điện cho tôi về đề tài thảo luận, còn tôi thì tối nào cũng ngồi xem phim hoạt hình và nghĩ tới “cái lúc” mà Ju nói “ Bây giờ chưa phải lúc”!

Câu nói của Ju từ tuần trước, tới tận tuần này tôi vẫn chưa đợi được đến cái lúc mà cậu ấy định nói cho tôi biết một điều gì đó. Tuần này chắc cậu ấy tập trung cho bài thảo luận thì phải, không thấy một chút động tĩnh nào từ chiếc điện thoại báo cuộc gọi hay tin nhắn nào.

25 phút trước tôi còn rình rập trước cổng nhà Ju xem cậu ấy có nhà không. Rồi điện thoại cứ rung bần bật báo tin nhắn của Yul. Hỏi nhanh đáp gọn được mấy tin nhắn.

- Đang ở đâu đấy?

- Đang trên đường về nhà.

- Sắp về tới nhà chưa?


- Đang mở cổng.

Trả lời tin nhắn xong, tôi phi về nhà xem phim hoạt hình. Đương trong lúc suy nghĩ về những điều đáng ngờ sắp xảy ra thì …hiệu trưởng tới nhà tôi.

Tôi lò dò xuống cầu thang, đầu không ngừng nghĩ ngợi, chân tay run lẩy bẩy. Chẳng là tôi vừa mới phạm một tội: Bơ tin nhắn của Yul mấy ngày rồi. Lúc nãy cao hứng lên tự nhiên lại trả lời tin nhắn. Ai ngờ lại tạo được quả Sờ-căng-đan đồ sộ vào dịp cuối tuần. Người này vốn dĩ không bực tức thì thôi, một khi đã bực tức là kiểu gì cũng kêu bè kết cánh gọi đồng minh. Lần trước chuyện của Đăng Đăng ầm ĩ lên, may mà hiệu trưởng và mọi người trong gia đình tôi không mảy may biết tới. Lần này, chỉ vì việc tôi không trả lời tin nhắn cũng gọi người tới. Nhưng không phải mấy người áo đen lần trước, lần này cậu ta riết đơn lên tận tòa án tối cao.

Vốn dĩ việc không trả lời 1 tin nhắn cuả Yul cũng đã là có tội rồi, chưa kể tuần trước tôi còn bày kế với Hạnh Nhi để đánh lừa Yul ra cổng trường còn tôi thì tẩu thoát bằng cửa đằng sau. Chẳng thà lúc cậu ta nhắn tin vào ngày đầu tiên trong tuần được nghỉ, ngay sau cú lừa ngoại mục ấy, tôi tuôn luôn 1 tràng xin lỗi cho xong, vậy mà tôi lại còn bày đặt kiêu chảnh không trả lời tin nhắn. Những 7 tin trong 7 ngày liên tiếp. Tròn 1 tuần không liên lạc với Yul.

Mà cũng chẳng thà cậu ta đến gặp tôi mà hách dịch còn hơn là đến cùng với hiệu trưởng trong không khí thế này.

Chẳng thà mọi việc chẳng phải chẳng thà!!!

Vừa bước xuống bậc cầu thang cuối cùng tôi đã nghe thấy tiếng cười rộn rã trong phòng khách. Vừa bước tới phòng khách, đã nghe thấy tiếng bố tôi. Vừa nghe thấy tiếng bố tôi, tôi gập người một góc 90 độ cúi chào hiệu trưởng. Bố tôi lên tiếng.

- Đan Đan, con làm gì mà lâu vậy. Có Yul và hiệu trưởng tới nhà này.

- Ấy. Sao cậu lại kêu mình là hiệu trưởng.

- Vậy mình gọi cậu là Trần Khôi hiệu trưởng nhé.

- Nhà báo Hiểu Khánh. Chắc mình cũng nên gọi là vậy.

- Haha.

- Haha.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì câu chuyện vui vẻ của hai người lớn đã khiến không khí lúc này giãn ra chút ít. Tôi mon men lại gần chiếc ghế sopha cạnh bố tôi khi hai người lớn còn đang nói cười hỉ hả. Gì chứ cái người tên Yul kia mang bố tới để nạt tôi thì tôi cũng phải dựa vào bố tôi chứ. Tiếc là mẹ tôi đang không có ở nhà, nếu mẹ tôi có ở nhà thì phe tôi đông là cái chắc rồi. Số đông thường thì hay thắng. Mà nếu không thắng thì chí ít ra cũng sẽ tạo được chút tinh thần. Có chút tinh thần thì sẽ có gan nhìn thẳng vào mắt địch. Còn bây giờ, sức mạnh và số lượng hai bên đang là cân đối nên là…từ lúc bước xuống cầu thang đến giờ tôi chỉ dám nhìn chân của mình. Không dám ngẩng đầu lên.

- Đan Đan. Con sao vậy?

Tôi vẫn chăm chú ngắm mười đầu ngón chân của mình, bình tĩnh đáp, cố gắng không lọt một chút bất an nào trong giọng nói.

- Con không sao.


Hiệu trưởng cũng hỏi tôi.

- Đan Đan, cháu thấy người không khỏe ở đâu sao?

Tôi rụt rè.

- Dạ không ạ. Cháu khỏe lắm.

- Có phải cháu và Yul đang giận nhau không?

Tai tôi như có tiếng pháo nổ. Mắt sáng rực lên. Đầu ngẩng lên một góc 90 độ, chối đây đẩy.

- Không có. Không có ạ.

Đến khi ngẩng đầu lên mới dám hé mắt liếc sang người bên cạnh. Người ngồi bên cạnh hiệu trưởng dáng vẻ túng túng bất thường. Nhưng mà vẫn kiêu ngạo vờ vịt. Người khác có thể không nhận ra, nhưng kinh nghiệm làm tay sai cho Yul của tôi thì không thể nhầm lẫn được. Nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc rằng: có phải lúc nào đi cùng hiệu trưởng thì sắc mặt Yul cũng như vậy không?

Bố tôi vui vẻ tiếp chuyện.

- Chuyện trẻ con ấy mà. Nếu chúng có giận nhau thì chốc lát thôi.

Hiệu trường cười to.

- Chắc như vậy rồi. Mà Tường Vi vẫn bận ở tòa soạn sao?

- Ừ. Mẹ Đan Đan hơi bận. Vì bên tòa soạn của cô ấy đang có một chiến dịch mới,

- Ồ. Tiếc quá.

- Cậu vẫn dùng vị nho chứ?

- Ừ. Nho.

Bố tôi búng tay một cái, sau rời chỗ xuống hầm rượu, vừa đi vừa nói.


- Bao nhiêu năm qua mà cậu vẫn chỉ thích Nho. Dưới hầm rượu còn đó, để mình xuống lấy.

Phía bên kia Yul cũng hấp tấp đứng dậy.

- Để cháu xuống giúp.

- Được. Theo chú.

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn theo dáng người cao cao của Yul ngoan ngoãn đi theo sau bố tôi. Gì chứ, có phải cậu ta định mua chuộc đồng minh của tôi bằng cách này không vậy? Được lắm. Định lấy lòng bố tôi rồi sau đó sẽ tính sổ với tôi chứ gì. Tôi là tôi không vừa đâu đấy.

Đang ngồi nhăn trán nghĩ phương án tiếp theo. Thì.

- Con và Yul trên lớp có thân nhau không?

Câu hỏi của hiệu trưởng vừa đúng lúc, tôi rụt rè đáp.

- Dạ. Tụi con cũng…hơi thân ạ.

- Ừ. Lâu rồi thấy con và Yul tới lễ hội hoa anh đào. Yul nó ít khi đi cùng con gái lắm. À. Hình như con là người đầu tiên.

Nghe đến câu này của hiệu trưởng. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Chắc trong mắt hiệu trưởng tôi là một người bạn ĐÁNG TIN CẬY của Yul. Nhưng mà giá như hiệu trưởng hiểu được vị trí TAY SAI/OSIN trá hình dưới danh hiệu NGƯỜI BẠN GÁI THÂN NHẤT của tôi.

Tôi cười méo đáp.

- Vâng.

- Hôm nay ta tới là muốn cám ơn con vì đã chăm sóc Yul khi nó trong bệnh viện. Thời gian đó cả ta và mẹ Yul đều bận rộn. Thực thấy áy náy quá.

- Dạ không có gì ạ. Con…

Tôi định nói 6 từ “ đó là việc con nên làm” thì điện thoại của hiệu trưởng reo. Tôi ngập ngừng không nói tiếp.

Vốn dĩ hiệu trưởng để điện thoại trong túi áo khoác. Khi rút điện thoại ra một tấm ảnh bất thình rơi xuống nền đất Vì ngay dưới chân tôi nên tôi ra dấu cho hiệu trưởng cứ nghe điện thoại, tôi sẽ cúi xuống nhặt tấm ảnh.

Đó là một tấm ảnh đã ngả mầu. Vết thời gian để lại là những đốm vàng hoen ố, nhưng dưới ánh đèn trong phòng khách, tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh. Nhưng sao…thấy tấm ảnh này quen quá vậy?

Tôi bóp trán nghĩ ngợi….Quả thực là rất quen.

- Linh Đan.


- Dạ.

- Sao ngây người ra vậy.

- Dạ hiệu trưởng đã nghe điện thoại xong rồi ạ.

- Ừ. Lúc con nhặt tấm ảnh.

Tôi liếc xuống nhìn kĩ tấm ảnh lần nữa, sau mới rụt rè đưa cho hiệu trưởng. Trong đầu, nụ cười thánh thiện của người phụ nữ trong ảnh vẫn rất thân quen. Nhưng nhất thời, tôi không nhớ ra. Đúng. Rất quen.

Tôi định nói cho hiệu trưởng biết điều đó, nhưng lại ngập ngừng chẳng thành lời.



Sau bữa cơm tối, tôi và bố tiễn hiệu trưởng ra cổng. Bữa cơm tối nay không khí thật vui vẻ và đầm ấm. Những câu chuyện về thời đi học và những kỉ niệm của bố tôi và hiệu trưởng khiến mọi người cười vui vẻ.

Nụ cười chắc là chiếc mặt nạ hoàn hảo. Cả tôi và Yul.

Điệu cười nửa miệng của Yul trong giây lát có thể khiến người đối diện ngỡ ngàng. Có người tin đó là nụ cười mà một người lạnh lùng sắt đá như cậu ta thể hiện, cũng có thể đoán đó là nụ cười khinh khỉnh bất cần. Nhưng tôi biết là cậu ta đang có chuyện gì đó. Đúng. Là một chuyện gì đó rất muốn nói nhưng không thể nói vào lúc này.

Còn tôi thì vẫn cười ngu. Kì thực trong đầu đang phân tích xem liệu người phụ nữa trong bức ảnh của hiệu trưởng là ai. Khuôn mặt xinh đẹp rất rất thân quen. Chắc chắn là tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Trước lúc đó sau bữa cơm tối, để giữ chân hiệu trưởng ở lại lâu hơn chút để tôi có thời giờ nghĩ ra người phụ nữ trong bức ảnh này là ai, tôi đã đề nghị hiệu trưởng ở lại rửa bát. Bố tôi sửng sốt hỏi tôi có bị ốm không? Hiệu trưởng hơi bất ngờ, sau phì cười thành tiếng. Và cái kết là Yul rửa bát cùng tôi với lí do là “ Con có chuyện cần nói với Linh Đan.”

Nhưng mà Yul cũng chẳng thể ngờ là vừa khi cậu ta cho tay vào bồn rửa bát, tôi phi ngay ra ngoài phòng khách giả vờ kêu đau bụng. Hiệu trưởng thấy vậy nói tôi nên nghỉ ngơi, Yul có thể tự làm một mình được.

Tôi liếc đôi mắt tiểu nhân nhìn vào trong nhà bếp, bão táp chắc đang nổi lên trong đó.

Một lúc sau, Yul bước ra với nét mặt bình thản. Hiệu trưởng cũng chuẩn bị về, và cái kết là cái đầu bí ngô của tôi vẫn không thể nhớ ra người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai.

Ngước nhìn ánh điện bên đường, tôi ai oán kêu.

- Đèn sáng như trăng đèn có soi tỏ.

Sau lại dậm chân bành bạch. Sao tôi lại có trí nhớ ngắn hạn như vậy cơ chứ. Đèn sáng như ánh trăng? Ánh trăng. Mắt tôi chợt lóe lên một tia sáng như Conan phá án.

Đúng rồi. Đúng rồi. Chính là người phụ nữ đó. Chính là cô ấy.

- Hiệu trưởng. Con biết người phụ nữ trong ảnh. Con đã gặp cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui