Mặt nạ hoàn hảo

Cô đi về phòng mình và mang đến một chiếc váy lót đã bị xé thành nhiều dải. Anh đưa cho cô một lọ thuốc mỡ anh tìm thấy trong lúc cô đi. Cô nhìn cái lọ, sau đó nhìn anh, với vẻ gần như là băn khoăn - lại một dấu hiệu nữa cho thấy anh vẫn là một tên ngốc hiển nhiên trong mắt cô khi một hành động hợp lý, bình thường của anh mang đến một sự hoài nghi đến như thế.
Cô vặn đèn sáng thêm, đổ thuốc mỡ lên một miếng vải vuông, đặt miếng vải thuốc lên vết thương, và băng lại.
Cô nhanh nhẹn lau những vết máu trên sàn và gom những quần áo nhuốm máu lại.
“Em biết London nguy hiểm. Nhưng em chưa bao giờ có ấn tượng là nó nguy hiểm như thế này - rằng những quý ông tôn trọng luật pháp lại gặp nguy hiểm chỉ đơn giản bằng cách đi ra ngoài”. Cô nhét tất cả những đồ nhuốm bẩn khác vào trong chiếc áo khoác buổi tối và dùng ống tay áo buộc lại thành một gói. “Anh bị bắn khi đang ở đâu?”
“Anh... không chắc?”
“Anh ở đâu trước khi lên chiếc xe thuê đó?”
“À... anh cũng không chắc về điều đó nữa”.
Cô cau mày. “Chuyện này có thường xảy ra không? Anh có vẻ như không lo lắng”.
Anh ước gì cô để anh yên. Điều cuối cùng anh cần lúc này là một cuộc chất vấn tới lui, “Không, tất nhiên là không”. Đa số những công việc anh làm gặp rất ít phiền phức, thậm chí rất ít khi đổ máu. “Anh ngà ngà say, thế thôi”.
Cô cau mày nhiều hơn. “Người đánh xe kiểu gì lại mang theo súng?”
“Kiểu người đánh xe vào lúc ba giờ sáng”, anh nói, dần mất kiên nhẫn với mỗi câu hỏi.
Cô mím môi. “Làm ơn đừng đùa. Anh có thể đã bị giết”.
Sự quan tâm phô trương đó chọc tức anh.
“Em sẽ không ngại trở thành một góa phụ chứ”, anh quát lên, không thể kiểm soát lời nói nữa.
Vẻ mặt cô thay đổi, mang một vẻ cảnh giác nhưng không thể che giấu được sự sửng sốt và e sợ. “Anh nói gì thế?”
“Freddie mới là người em thích, không phải anh. Anh không ngu ngốc như thế”.
Cô siết chặt hai tay vào nhau. “Em không thích ngài Frederick”.
“Thích. Thích hơn. Có gì khác? Và nhân nói đến chủ đề này, anh thật sự không trân trọng việc em ép anh vào cuộc hôn nhân này”.
Cô cắn môi dưới. “Em xin lỗi”, cô nói. “Em thực sự xin lỗi. Em sẽ cố gắng đền bù cho anh”.
Những lời nói đẹp. Và phù phiếm như bươm bướm. Anh không cần phải nuốt trôi tất cả đống rượu rum khó nuốt đó đêm nay. Anh đã làm chuyện đó vì cô, để Holbrook có thể nhấc cái mông lười biếng lên và giải mã tập hồ sơ mật mã, để chú cô có thể bị bắt sớm hơn, để cô và dì cô có thể sống mà không chịu sự đe dọa của ông ta.
Và đây là cách cô cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng đền bù cho anh.
“Vậy thì làm đi. Đền bù cho anh đi”.

Cô giật lùi lại.
Anh đã quá say để quan tâm. Nhưng cô càng thu mình lùi xa khỏi anh, ký ức về sự tự nguyện ngọt ngào của cô càng héo tàn.
“Cởi quần áo ra”, anh nói.
Anh là một kẻ say xin nguy hiểm.
Chỉ cơ thể anh thôi, cũng đã đủ để buộc cô phải chú ý. Có lần cô đã nhìn thấy một bản khắc axit về Poseidon trong một cuốn sách nghệ thuật cổ điển. Cô đã thích thú nhìn chằm chằm vào nó, vào thứ mà người Hy Lạp coi là đỉnh cao của thân thể nam giới, và nghĩ rằng nó đơn giản là một sự tưởng tượng, một sự phù phép của người thợ điêu khắc mà hiện thực không bao giờ sánh được.
Cho đến anh. Anh có cơ thể đó, với cơ bắp cuồn cuộn không tưởng tượng nổi. Và ngay trên cạp quần anh, điểm bắt đầu của chỗ lõm sâu và phóng đại ở hông mà ít nhất đã để lại một ấn tượng lâu dài với cô.
Và tư thế của anh: đầu anh hơi ngả về sau, cơ thể anh là một đường thẳng dài, đáng khao khát.
Phải, khao khát, về thể xác, anh sung mãn một cách nổi bật và đẹp trai một cách nổi bật. Những thứ làm người khác thèm muốn.
Cô gần như không nghe thấy anh nói gì. “Gì cơ?”
“Anh muốn em cởi quần áo ra”, anh nhắc lại một cách khá thản nhiên.
Cô đang mất giọng.
“Không phải là anh không nhìn thấy em trước đây. Chúng ta đã kết hôn, nếu em còn nhớ”.
Cô hắng giọng. “Có phải làm thế thực sự đền bù được cho việc em lợi dụng anh?”
“Anh e là không. Nhưng nó có thể làm cuộc hôn nhân này dễ chịu đựng hơn trong lúc này, nếu anh có thể kịp thời rút lui”.
“Cái gì... rút lui là sao?”
“Để xem nào, em đọc kinh thánh rất thuộc mà, Onan phải không? Phải, tên chó chết đấy. Hắn ta đã làm gì?”
“Phun hạt giống lên sàn nhà?”
“Em sở hữu trí nhớ thật phi thường. Toàn bộ cuốn Song of Songs, và cả cuốn này nữa”.
Kinh thánh là một trong số ít những cuốn sách bằng tiếng Anh mà chú cô đã cho phép sống sót trong nhà.
“Và phải”, chồng cô tiếp tục, “Nếu anh có thể đi vào trong em và phun hạt giống của mình ở đâu đó thì sẽ thật thú vị. Không phải trên sàn nhà, hãy nhớ kỹ nhé. Nhưng có lẽ là trên cái bụng mềm mại của em. Thậm chí là trên bộ ngực tuyệt vời của em. Và có lẽ, nếu anh thực sự trong một tâm trạng tồi tệ, anh sẽ bắt em nuốt xuống”.
Cô chớp mắt và không hỏi anh có đùa không. Có thể anh không đùa.
Anh đã khá lịch sự với cô và rất tốt với dì cô, sau mọi việc cô đã làm. Anh đã đối mặt với chú cô thật mạnh mẽ. Và cô đã hoàn toàn tin tưởng vào sự vững chãi và sức mạnh của anh khi cô ngủ cạnh anh trên tàu.

Nhưng khi anh cởi quần áo vào lúc tối và dẫn cô vào sâu trong phòng thay đồ, cô đã sợ - ký ức về cơn đau anh gây ra cho cô vẫn còn mới mẻ trong đầu. Lúc này nỗi sợ đó lại lên tiếng. Và việc anh yêu cầu cô cởi bộ quần áo khi rõ ràng là anh không say đắm, mà đang giận dữ hình như là sai trái theo cách nào đó.
“Chắc chắn là”, cô lẩm bẩm, “chắc chắn là anh thích nghỉ ngơi hơn?”
Anh nhướng một bên lông mày. “Em không nghe rõ anh vừa nói rằng anh muốn nhìn em cởi quần áo à?”
“Nhưng anh đang bị thương và bây giờ là năm giờ sáng”.
“Em phải học nhiều về đàn ông nếu em nghĩ rằng một vết xước trên cánh tay có thể ngăn cản bọn anh. Tiếp tục đi, cởi hết quần áo và nằm xuống giường”.
Giọng cô trở nên nhỏ dần. “Có lẽ đây không phải lúc tốt nhất. Anh uống rượu nhiều hơn cả số rượu có trên một con tàu cướp biển và anh...”
“Và anh muốn ngủ với vợ mình”.
Cô không biết anh có thể nói theo cách này, với sức mạnh và trọng lượng phía sau lời nói. Anh không đe dọa cô, nhưng cô đã được nhắc nhở chắc chắn rằng cô không có quyền từ chối anh.
Cô hít thở rất chậm, đi đến giường và chui xuống dưới chăn. Ở trong đó, cô cởi chiếc áo ngủ theo cách kín đáo hết sức có thể, và sau đó, thả nó xuống bên cạnh giường để ra hiệu rằng cô đã nghe lời.
Việc đầu tiên anh làm là giật phăng chiếc chăn và phơi bày cô. Cô cắn môi dưới và gồng mình để không vặn vẹo.
Hơi thở của anh không đều đặn. Cách anh nhìn cô - như thể anh đã vuốt ve cô.
“Mở chân ra”, anh lẩm bẩm.
“Không!”
Anh mỉm cười và đưa tay trái đến khóa quần. “Em sẽ, ngày nào đó”.
Cô nhắm mắt lại khi quần anh rơi xuống. Tấm đệm lún xuống khi anh lên giường cùng cô. Sau đó là sửng sốt, cơ thể trần truồng của họ sắp thẳng hàng, chạm vào nhau ở mọi nơi.
Mọi nơi.
“Phải, cứ nhắm mắt chặt vào và tưởng tượng anh là Freddie”, anh thì thầm, sự mơn trớn của hơi thở anh gây ra những hiệu lệnh nóng bỏng và sắc nhọn trên những sợi dây thần kinh của cô.
Cô lắc đầu, và thở dốc khi môi anh quệt vào tai cô. Anh hôn cô ở mọi nơi vai nối với cổ. Sau đó anh để răng vào đúng điểm đó. Và cắn mạnh, đầy sở hữu và giận dữ.
Nhưng không đau lắm. Thay vì thế, một đợt sóng khoái cảm không thể giải thích được làm những ngón chân cô cuộn lại.
“Bây giờ tưởng tượng là Freddie đặt miệng lên bộ ngực rất đầy đặn của em”, anh nói, khi anh nửa liếm, nửa cắn qua xương đòn của cô.
Cô lắc đầu lần nữa. Sự khẳng định cay độc của anh tác động gì đó đến cô. Phần nào đó nguyên sơ trong cô thức tỉnh, đáp lại sức mạnh và mệnh lệnh anh phát ra: giục giã, thống trị và rất đàn ông.

“Em có nghĩ Freddie thức cả đêm nằm nghĩ về bộ ngực đẹp đẽ của em không?” anh hói.
Cô sửng sốt mở mắt ra. Bây giờ việc này đã đi quá xa. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh - Chúa nhân từ, chúng có phải là lý do mà cô nhớ rằng đã phấn khích nói về Kim cương Hy vọng trong đêm tân hôn hay không?
“Không, em không nghĩ thế”.
“Có lẽ nó thì không”, chồng cô nói rất khẽ. “Nhưng anh thì có”.
Nói xong, anh cúi đầu xuống và đưa núm vú của cô vào miệng.
Khoái cảm này quá sắc nhọn đến mức gần giống như tàn nhẫn.
Răng anh sượt qua núm vú cô. Cô bị khuất phục phải cong lưng lên và rên thành tiếng. Cuối cùng, anh ngẩng đầu và hôn lên đường cong trên ngực cô. Từ đó anh đi xuống, miệng anh mơn trớn cơ thể cô, bụng cô. Anh thò lưỡi vào rốn cô, khiến cô thở hổn hển.
Cô nghĩ rằng anh sẽ đi xa đến thế thôi, nhưng anh chứng tỏ cô đã sai. Anh đi xuống thấp hơn. Cô sợ hãi khép chân lại. Chắc chắn anh không định thế. Không phải Chúa đã trừng phạt Sodom và Gomorrah vì sự xấu xa như thế này sao.
Nhưng anh làm thế. Anh kéo đùi cô ra và nhấm nháp ở bên trong.
“Không. Làm ơn đừng”.
“Suỵttt”, anh nói, ngay trước khi anh đặt miệng vào cô.
Cô chưa bao giờ bị làm im lặng hiệu quả hơn. Anh uống từ cô. Anh ăn từ cô. Anh say sưa với cô. Cô xấu hổ, sau đó bị khuấy động, rồi khuấy động đến mức không thể chịu được. Anh kích thích cô liên tục, không hề quan tâm đến sự đa cảm mong manh của cô, không để ý đến mong muốn giữ im lặng cho đúng mực của cô.
Anh không dừng lại cho đến khi cô quằn quại hoang dại và cắn mạnh vào chăn, để không đánh thức cả nhà.
Nhưng anh vẫn chưa xong. Anh đẩy đùi cô ra xa theo cách thiếu đứng đắn nhất, nâng mông cô lên và đi vào cô. Lạy Chúa, kích thước và sức mạnh của anh. Trong một phút cô bị đông cứng bởi ký ức về cơn đau trước đây. Nhưng thậm chí còn không có sự khó. Anh thật kiên nhẫn, khéo léo và kiểm soát. Và cô nhận ra cô vẫn muốn thêm nữa. Thêm anh, thêm khoái cảm, thêm sự giao hợp không thể tin nổi này nữa.
“Mở mắt ra”, anh ra lệnh.
Cô không biết rằng mình đang nhắm mắt – để cảm nhận rõ ràng hơn những gì anh đang làm với cô, cảm giác lạ lẫm, gây nghiện được lấp đầy bởi anh.
“Mở mắt ra và nhìn anh”.
Cô làm thế. Anh rút ra và lại đi vào cô, chậm rãi, từ từ, đi vào sâu hơn, sâu hơn. Và khi cô nghĩ anh không thể đi xa hơn nữa, thì anh lại đi vào sâu hơn nữa.
Cô thở hổn hển vì khoái cảm và sự sa đọa của nó - anh chiếm hữu cô, trong khi ánh mắt anh giam giữ ánh mắt cô.
“Không giả vờ”, anh nói khẽ. “Em có nhìn thấy ai đang chiếm hữu em không?”
Anh lại đâm vào cô. Cô không thể trả lời. Cô chỉ có thể thở dốc thêm lần nữa.
Anh là Chúa bên trên cô, mạnh mẽ, đẹp đẽ và vĩ đại. Ánh sáng làm nổi bật màu vàng ẩn trong tóc anh. Bóng tối viền quanh cơ thể hoàn hảo của anh. Ánh sáng và bóng tối hội tụ trong mắt anh, dục vọng sáng rực, giận dữ đen tối và thứ gì khác. Thứ gì hoàn toàn khác.
Cô nhận ra nó bởi vì cô đã nhìn thấy nó trong gương rất nhiều lần: một nỗi cô đơn dằn vặt, ảm đạm.
Bàn tay đang nắm chặt chăn của cô di chuyển lên cánh tay anh. “Em chưa bao giờ tưởng tượng anh là ai khác”.
Bây giờ anh là người nhắm mắt lại, để thở hổn hển và nhăn nhó. Cô bắt chước anh, để cảm nhận, cảm nhận và cảm nhận. Những con sóng hỗn loạn dâng lên và tụ lại. Một sự bùng nổ nổ ra trong cô. Cô vẫn còn trong vòng kìm kẹp của những cơn run rẩy sau đó khi sự kiểm soát của anh cuối cùng vỡ vụn. Anh lao vào cô với sức mạnh đủ để nâng một con tàu biển. Và bật lên, run rẩy như thể đang bị đau, một cơn đau ngoạn mục và tuyệt vời.

Cô mở mắt lần nữa để nhìn thấy anh đang nhìn xuống cô, cách anh nhìn một báu vật bị nguyền rủa. Anh đưa một tay lên và vuốt lông mày cô.
“Bây giờ em là của anh”, anh dịu dàng nói.
Cô rùng mình.
Cô muộn màng nhận ra vết máu trên băng vết thương của anh. Vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Do gắng sức.
“Cánh tay anh”, cô lắp bắp nói.
Anh liếc nhìn chỗ băng bó, sau đó cúi xuống và nhấm nháp cằm cô. “Nếu như anh có thể nhấc mình rời khỏi em, quý bà Vere thân mến. Em có chú ý rằng anh quên rút ra không? Anh không làm được cả hai. Anh không nghĩ anh có thể quyết định được số phận của mình sẽ đi về đâu”.
Cô đỏ mặt. Anh là ai? Đây không phải là người đàn ông vụng về, ba hoa cô đã kết hôn. Những lời nói của anh sắc như dao, cách làm tình của anh nguy hiểm như trận chiến Waterloo.
“Cánh tay của anh”, cô khăng khăng, ngay cả khi má cô đỏ rực.
Anh thở dài. “Được rồi, làm theo ý em đi”.
“Nhắm mắt lại”, cô nói, khi họ đã tách nhau ra. “Làm ơn”.
Anh thở dài và nghe theo. Cô khoác chiếc áo ngủ vào và cắt những dải băng từ một chiếc váy lót khác. Cô lấy một chiếc khăn tay sạch từ tủ quần áo, đổ thuốc mỡ lên đó và bắt anh ngồi lên để cô có thể băng cho anh cẩn thận.
“Rửa sạch bằng dung dịch nước vô trùng và giấm rượu vang đỏ”, anh nói khi cô buộc dải băng mới. “Em có thể mua những thứ cần thiết ở một cửa hàng hóa chất tên là Mcgonagall, không xa rạp xiếc Piccadilly lắm”.
Cô ngước lên nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
“Em không muốn sinh con với một gã đần, đúng không?” anh nói nhẹ nhàng, nhưng cô không thể bỏ qua hàm ý gay gắt của anh.
Cô biết một người đàn ông sẽ không bao giờ nói mình là một gã đần. Anh chỉ kiên định và nồng nhiệt ca ngợi chính mình. Vậy có phải tất cả chỉ là một màn kịch hay không?
“Nước và giấm. Đó là thứ phụ nữ dùng khi họ không muốn mang thai sao?”
“Và những thứ khác nữa”.
“Anh dường như biết rất nhiều về những thứ như thế”.
“Anh biết đủ”, anh nói và nằm xuống. “Giấu mọi thứ dưới giường và sáng mai gọi Eugene Needham đến cho anh. Ông ta có một phòng khám ở đường Eusron. Và ông ta có thể lo việc tiêu hủy những thứ này”.
Cô đẩy cái gói xuống dưới giường và tắt đèn. Sau đó cô đứng trong bóng tối và cố gắng hiểu điều gì đã xảy ra, để xác định thời điểm chính xác chồng cô đã biến thành một người lạ uy quyền và khá đáng sợ này.
“Đi đi”, anh nói từ trong giường.
“Anh... anh vẫn còn tức giận với em?”
“Anh tức giận với Số phận. Em chỉ là sự thay thế thuận tiện thôi. Giờ đi đi.”
Cô vội vã bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui