Mặt nạ hoàn hảo

Có những quý cô để anh giúp họ ra khỏi coóc-xê mà không bị buộc vào lời thề hôn nhân sao? Cô không biết mình nên sốc hay sợ hãi.
“Nhưng đó là trước khi anh gặp em. Bây giờ đối với anh ciỉ có em thôi, tất nhiên”.
Đó là một suy nghĩ đáng sợ. Nhưng cô không có thời gian để đào sâu kii anh tiếp tục với chiếc áo bao ngoài coóc-xê và váy lót.
“Nhanh lên”, anh nói. “Chúng ta phải mau lên một chút. Đã mười giờ mười lăm rồi”.
“Mười giờ mười lăm? Anh chắc không?”
“Tất nhiên”. Anh rút đồng hồ ra để cho cô xem. “Thấy không, chính xác”.
“Và đồng hồ của anh có chính xác không?” Cô không có chút lòng tin nào với anh.
“Anh đã kiểm tra nó với tiếng cDuông Big Ben sáng nay”.
Cô xoa thái dương vẫn còn nhức nhối, cô đang quên cái gì đó. Cô đã quên gì nhỉ?
“Dì của em! Ciúa tôi, dì ấy chắc phải chết đói rồi”. Và sợ hãi, một mình trong một nơi lạ lẫm, không thấy bóng dáng Elissande đâu.
“Ổ, không, dì ấy khỏe cả. Em để chìa khóa phòng của dì ấy ở đây, vì thế anh đã đến thăm dì ấy lúc sớm khi em vẫn còn ngủ. Bọn anh thậm chí đã ăn sáng cùng nhau”.
Chắc anh đang đùa. Đây là người đã quên rằng anh phải thay chiếc quần bị bẩn trứng trong khoảng thời gian đi từ phòng ăn sáng lên phòng mình. Làm sao anh có thể nhớ được dì của cô?
“Anh mời dì ấy đi với chúng ta hôm nay, đến thăm chú em. Nhưng dì ấy…”
“Xin thứ lỗi?” Đầu cô quay cuồng. “Em nghĩ... em nghĩ anh nói hôm nay chúng ta sẽ đi thăm chú em”.
“À, ừ, thực ra đó là kế hoạch”.
Cô không thể nói gì. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
Anh vỗ lên cánh tay cô. “Đừng cuống lên, em đang già đi một chút rồi đấy, chú em sẽ mừng lắm khi thấy em đã kết hôn đàng hoàng như thế này, vợ yêu à. Và anh là một hầu tước, em biết mà, một người đàn ông có vị thế và tầm ảnh hưởng quan trọng”.
“Nhưng... dì... dì em...”, Elissande dừng lại. Cô lắp bắp trong lúc hoảng sợ. “Bà Douglas, dì ấy nói gì?”
Anh giục cô mặc áo choàng. “À, anh nói với dì ấy rằng chúng ta sẽ vui mừng nếu dì ấy có thể đi với chúng ta, nhưng anh hiểu là dì ấy vẫn còn yếu do chuyến đi hôm qua. Dì ấy nói hôm nay dì ấy muốn nghỉ ngơi hơn”.
Elissande hầu như kiông để ý rằng anh đang cài khuy áo cho cô. “Em nghĩ dì ấy muốn thế”, cô nói. “Nhưng anh không hiểu sao, em không thể rời dì ấy. Dì ấy không làm được gì nếu không có em”.
“Vô lý. Anh đã giới tDiệu dì ấy với quản gia của anh và họ làm quen với nhau rất nhanh”.

“Quản gia của anh?” Cô cho rằng anh phải có một quản gia, vì không lẽ nào anh lại tự quản lý việc nhà. Trong ba mươi sáu tiếng đồng hồ vội vã vừa qua, cô đã không một lần nghĩ đến chuyện anh sống ở đâu hoặc nià anh được sắp đặt như thế nào. “Quản gia của anh ở trong thành phố?”.
“Tất nhiên. Anh có một ngôi nhà ở thành phố và có người chăm sóc nó cho đến đầu tháng Chín”.
Anh có một ngôi nhà trong thành phố và họ đang ở một khách sạn?
“Em muốn gặp dì em”, cô nói. Cô khó mà tin được anh có thể tiuê được người làm giỏi.
Tuy nhiên, bà Dilwyn, quản gia của anh, hóa ra là một sự ngạc nhiên đáng hài lòng. Bà là một phụ nữ thấp bé gần năm mươi tuổi, nói năng nhẹ niàng và tính tình tỉ mỉ. Bà đã ghi lại chi tiết những sự kiện đã xảy ra kể từ khi bà đến vào lúc tám giờ sáng trong một cuốn sổ tay: lượng đồ ăn lỏng dì Rachel đã dùng, số lần đi nhà vệ sinh, thậm chí chính xác số giọt cồn thuốc phiện dì Rachel đã dùng - Elissande nhận thấy là dì cô đã uống nhiều hơn thông thường ba giọt, không ngờ gì là để xóa đi nỗi kinh hoàng ngài Vere đã mang đến bằng cách đề nghị đưa bà trở lại Highgate Court.
“Thấy chưa, anh nói với em rồi”, chồng cô nói. “Bà Dilwyn sẽ rất nuông chiều bà Douglas. Bà ấy chiều chuộng anh không kể xiết mỗi khi anh hơi sổ mũi một chút”.
“Mẹ tôi đã bị nằm liệt giường trong hai năm cuối cuộc đời. Ngài Vere đã tốt bụng cho phép bà ấy ở cùng phòng với tôi, để tôi có thể chăm sóc bà ấy”, bà Dilwyn nói.
“Anh rất thích có bà ấy ở bên cạnh. Bà ấy thường nói rằng anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời”.
“Ổ, tất nhiên là thế thưa ngài”, bà Dilwyn nói với vẻ yêu mến chân thành.
Ngài Vere cười điệu.
Bà Dilwyn nghiêng người lại gần với Elissande và iạ thấp giọng. “Bà Douglas có gì bất tiường không? Tôi biết vì mẹ tôi đã từng thế”.
“Vâng, không may là thế”, Elissande nói. “Bà ấy không thích rau và ghét mận khô”.
“Mẹ tôi cũng ghét mận khô. Tôi sẽ tDử xem bà Douglas có thích mơ ngâm hơn không”.
“Cám ơn”, Elissande nói, có phần hơi sững sờ. Cô không quen có người chia sẻ gánh nặng với mình.
Cô đã được nhìn dì Rachel ngủ trên giường. Sau đó ngài Vere giục giã cô ra khỏi phòng.
“Giờ thì nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ lỡ tàu mất”.
Cô thực hiện lời cầu khẩn cuối cùng khi anh kéo cô dọc hành lang đi đến thang máy. “Chúng ta phải đi sao? Sớm thế ư?”
“Tất nhiên”, anh trả lời. “Em không muốn người nuôi dưỡng em gặp người chồng rất tử tế của mình sao? Anh phải nói với em rằng anh rất Dáo hức. Anh chưa bao giờ gặp một ông chú vợ trước đây. Bọn anh sẽ quen thân nhanh thôi, ông ấy và anh ý”.
Sự tiến bộ trong hội họa của Freddie có công của Angelica rất nhiều. Cô là người đã xem những bức phác thảo bằng bút chì và đề nghị anh thử vẽ tranh màu nước, và sau đó là tranh sơn dầu. Cô đã đọc những cuốn sách khó nhằn về cách pha màu trong tranh sơn dầu rồi tóm tắt lại cho anh. Cô đã giới thiệu với anh những tác phẩm thuộc trường phái Ấn tượng, qua cuốn nhật ký nghệ thuật cô mang về từ những chuyến du lịch ở Pháp với gia đình.
Anh chưa bao giờ có thể làm việc khi có người bên cạnh, ngoại trừ cô. Ngay từ đầu cô đã ở đó với anh, thường là với một cuốn sách dày trong lòng, chìm đắm trong sở thích riêng. Tiỉnh thoảng cô đọc thành tiếng: những lý giải của khoa học tại sao lượng chì trong sơn làm cho những bức tranh nhanh chóng bị sạm đi, một bài thơ dí dỏm của Michelangelo viết ột anh chàng trẻ đẹp, bảng liệt kê những tác phẩm nổi tiếng được trưng bày ở Salon des Refusés năm 1863 [1].
[1] Cuộc triển lãm những tác phẩm bị hội đồng thẩm định của Paris Salon (cuộc triển lãm nghệ thuật chính thức của Viện nghệ thuật hàn lâm Pháp) từ chối trưng bày ở các phòng triển lãm của họ.

Vì thế theo cách nào đó, làm việc kii có cô ở bên cạnh đã trở nên hết sức quen thuộc với anh.
Ngoại trừ tình trạng khỏa thân của cô.
Cô nằm nghiêng trên chiếc giường anh đã sai người làm đưa vào phòng vẽ, lưng quay về phía anh, một tay chống đầu và đang đọc cuốn Báu vật của Nghệ thuật Vương quốc Anh.
Mái tóc cô buông lơi, những lọn tóc nâu sẫm xen lẫn với sắc hung đỏ nguyên thủy. Làn da cô mờ ảo, tỏa sáng từ bên trong. Cặp mông mềm mại của cô khiến những ngón tay anh siết mạnh vào bút. Nhưng cũng chỉ là trước khi anh nhìn đến ngực và khu vực tam giác bị cDe khuất giữa đùi phản cDiếu trong chiếc gương cô đã chủ tâm đặt ở phía bên kia giường.
Từng phút một anh phải nhắc mình nhớ rằng mục đích của anh là nghệ thuật và tôn vinh cái đẹp. Vẻ đẹp của cơ thể cô cũng là một phần của tự nhiên như vỏ cây gỗ bulô trơn mượt hoặc những làn sóng nhấp nhô chan hòa ánh nắng của một mặt hồ vào mùa hè. Anh đã không hề gặp khó khăn để ca tụng hình dáng, màu sắc và sự phối hợp ánh sáng của tự nhiên.
Nhưng lúc này anh không muốn gì hơn là vứt bút chì xuống, bước tới gần sự kết hợp của vóc dáng, màu sắc và phối hợp của ánh sáng này, và...
Thay vì làm thế, anh nhìn xuống cuốn sổ phác thảo. Cùng chẳng có ích mấy. Anh đã vẽ xong rất nhiều bức vẽ, một bức là phác thảo cDung chung của toàn bộ bối cảnh, một bức phác thảo dáng người nghiêng nghiêng và mái tóc, một bức vẽ phần giữa cơ thể và một bức là những gì anh nhìn thấy trong gương.
“Anh biết không, Freddie”, cô nói, “trước khi em quay lại Anh, em nghĩ chuyện xảy ra với quý bà Tremaine chắc sẽ khiến anh buồn bã và oán hận. Nhưng anh vẫn là con người trước đây”.
Đúng là Angelica, luôn gợi lên những chủ đề không đoán trước được. Anh nhìn vào khung tranh trắng anh đã chuẩn bị.
“Chuyện đó đã qua lâu rồi, Angelica. Bốn năm rồi”.
“Nhưng anh đã hoàn toàn hồi phục chưa?”‘
“Cô ấy không phải là một căn bệnh”.
“Vậy còn việc mất cô ấy?”
“Cô ấy chưa bao giờ là của anh”. Anh lấy một cái bút chì sắc Dơn từ trong hộp. “Anh nghĩ anh biết ngay từ đầu rằng quan hệ của bọn anh chỉ là tạm bợ mà thôi”.
Anh đã hạnh phúc ngất ngây với quý bà Tremaine. Nhưng niềm hạnh phúc của anh luôn có một nỗi lo lắng sâu sắc. Khi cô đoàn tụ với chồng, anh đã đau đớn nhưng không cay đắng, bởi vì đó không phải là một sự phản bội mà chỉ là sự kết thúc của một kỷ nguyên tuyệt vời trong cuộc đời anh.
Anh lật sang trang mới trong cuốn sổ phác thảo và vẽ đôi bắp chân thon gọn của Angelica, ước rằng bàn tay anh là cây bút chì, rằng khi bức vẽ thành hình, anh có thể trượt lòng bàn tay trên làn da mát rượi, mềm mại của cô.
Quý bà Tremaine từng nói với anh rằng Angelica yêu anh. Freddie hiếm khi đặt câu hỏi với những lời nói của quý bà Tremaine, nhưng lời nói đặc biệt này xuất hiện khi quý bà Tremaine quyết định quay lại với chồng mình, cô mong Freddie cũng sẽ kết hôn với ai đó. Với bất kỳ ai.
Nếu Angelica yêu anh, cô chắc chắn chưa từng nói về tình yêu đó và cô chưa bao giờ là người ăn nói giữ ý trước mặt anh. Ngay cả nếu quý bà Tremaine nói đúng, bốn năm đã trôi qua, một thời gian quá dài để cho tình cảm có thể vẫn vẹn nguyên không đổi trong lúc xa cách.
Anh lại liếc nhìn Angelica. Đầu cô hơi nghiêng, sự tập trung của cô chìm đắm trong cuốn sách. Cô thậm chí còn đang ghi nhanh những ghi chú trên lề. Đây không phải là một sự quyến rũ.
“Anh nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi”, anh nói, khép cuốn sổ phác thảo lại. “Anh sẽ ra ngoài”.

Angelica sẽ không nói rằng cô yêu Freddie mãi mãi. Mãi mãi có nghĩa là một sự mù mịt về thời gian, những năm tháng mơ hồ của thời thơ ấu. Tình yêu của cô có một điểm bắt đầu nhất định ở một thời điểm rất lâu sau đó, khi cô mười bảy và anh mười tám tuổi.
Anh trở về nhà sau năm học thứ nhất ở nDà thờ Christ. Và cô đã quyết định đến ở nhà quý bà Margaret. Khi anh ngồi vẽ bên bờ sông Stour, cô đã thả người xuống một chiếc chăn dã ngoại kDông xa anh lắm, hỏi anh rất nhiều câu hỏi về Oxford như cô muốn và để phê bình anh khi anh đang làm việc. Cô không vẽ nhưng cô có một con mắt sành sỏi tuyệt vời. Và cô cực kỳ tự hào rằng bốn năm trước, cô đã là người giải thícD cho anh rằng người ta không sử dụng màu trắng tinh để làm nổi bật một màu, mà sử dụng sắc màu nhạt iơn của màu muốn làm nổi.
Cô đang ăn một quả đào thơm giòn và ném những viên sỏi xuống dòng sông không rộng hơn một cái bồn tắm, và nói với anh rằng anh cần pha thêm màu xani lơ vào màu xanh lá cây nếu anh muốn thể hiện đúng màu thẫm của tán lá mùa hè. Cô không bao giờ biết chắc được anh có nghe theo lời khuyên đặc biệt đó hay không, bởi vì anh không nói gì, mà chỉ cắn răng ngậm chiếc bút đầu cong đang sử dụng và với lấy một cái bút đầu góc nhọn khác.
Ngay lập tức tia sét đánh trúng cô. Cô nhìn chằm chằm vào anh như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy anh trước đây, người bạn lâu năm nhất của cô đã trưởng thành, và cô không muốn gì hơn là được trở thành cây bút kia, để cảm nhận môi anh trên môi cô, và lưỡi anh, và sức ép chắc chắn của răng anh.
Nhưng nếu cô là một người bạn hay ra lệnh đầy tự tin, luôn chắc chắn rằng tình bạn của họ sẽ nhẹ nhàng vượt qua tất cả những lời khuyên và chỉ trích cô luôn bắn về phía anh, cô lại chứng tỏ mình là một người hoàn toàn không biết quyến rũ.
Anh không chú ý đến những bộ váy và mũ mới cô mua để lôi cuốn anh. Anh không thở dốc khi cô ra sức dạy anh nhảy tốt hơn chỉ để cho anh có một mở đầu dễ dàng để hôn cô. Và khi cô cường điệu nói về người đàn ông khác, với hy vọng khơi lên lòng ghen tuông của Freddie, anh chỉ nhìn cô đầy vẻ thắc mắc và hỏi rằng đây không phải chính là người cô đã không thể chịu đựng nổi trước đó hay sao.
Cách tiếp cận tốt hơn là thú nhận tình yêu và tuyên bố cô là một ứng cử viên cho lời cầu hôn của anh. Nhưng khi những nỗ lực tinh tế hơn nhằm dành lấy trái tim anh càng thất bại, cô càng trở nên nhút nhát. Và ngay lúc cô tin rằng có lẽ anh chỉ là không thể xây dựng một mối quan hệ lãng mạn với một phụ nữ độc lập, anh lại yêu quý bà Tremaine đẹp mê hồn và táo bạo, người không quan tâm đến ý kiến của ai ngoài của mình.
Khi quý bà Tremaine bỏ Freddie để trở lại với chồng, cơ Dội của Angelica cuối cùng đã đến. Anh đang cùng quẫn. Anh đang tổn thương. Anh cần ai đó để trám chỗ quý bà Tremaine trong cuộc đời anh. Nhưng khi cô đến với anh, cô ngu ngốc nói, em đã bảo ani rồi, và anh đã dứt khoát yêu cầu cô hãy để anh một mình.
Cô mặc đồ xong. Anh đang ở ngoài phòng vẽ đợi cô. Suốt bốn năm cô ở xa, anh đã đánh mất vẻ mũm mĩm trẻ con vẫn bám chặt lấy anh ở tuổi hai tư. Và dù anh không bao giờ có vẻ đẹp như tạc của Penny, cô thấy anh vô cùng đáng yêu, khuôn mặt anh dịu dàng như bản tính của anh.
Ngay cả khi anh mập mạp hơn, cô vẫn thấy anh cực kỳ đáng yêu.
“Anh có thể mời em một tách trà không?” anh nói.
“Được thôi”, cô nói. “Nhưng em muốn đáp lại sự giúp đỡ của anh trước. Những tấm ảnh anh chụp bức tranh kia đã rửa xong chưa?”
“Chúng vẫn ở trong phòng tối”.
“Đi xem chúng nào”.
Phòng vẽ ở tầng trên cùng để có thể tận dụng ánh sáng. Phòng tối ở tầng dưới, kích thước khoảng hai mét và hai mét rưỡi, không lớn iơn một cái tủ. Trong ánh sáng nâu Dổ phách của một chiếc đèn ánh sáng yếu, những vật dụng rửa ảnh như chậu, chai và một chiếc đèn âm bản được bày gọn gàng dọc một bức tường, một chiếc bàn làm việc kê dọc một bức tường khác. Những chai hóa chất có dán nhãn rõ ràng được xếp gọn gàng trên kệ gắn vào tường.
“Anh lập phòng tối ở đây lúc nào?” Anh đã có thêm thú chụp ảnh sau khi cô ra đi, chính xác hơn là khi quý bà Tremaine ra đi. Anh đã từng gửi cho Angelica một bức ảnh của chính anh và cô đã dán nó vào cuốn nhật ký của mình.
“Anh không nhớ chính xác, nhưng nó vào khoảng tiời gian chồng em qua đời”.
“Anh đã gửi một lá thư chia buồn rất tử tế”.
“Thực sự anh không biết nói gì. Em gần như không bao giờ nhắc đến anh ấy trong thư”.
Anh đẩy nhẹ lưng cô để hướng dẫn cô đi vào sâu trong phòng. Cô yêu bàn tay ấm áp của anh, anh có hai bàn tay lớn nhưng lại có thể vẽ những chi tiết tini tế đến lạ thường. Trong nhiều năm, cô đã đi vào giấc ngủ trong khi nghĩ đến những cái vuốt ve từ đôi bàn tay mạnh mẽ và khéo léo đó.
“Đó là một cuộc hôn nhân bình lặng”, cô chậm rãi nói. “Chúng em đã sống riêng rất lâu trước khi anh ấy qua đời”.
“Anh lo lắng cho em”, anh lặng lẽ nói, bằng vẻ chân thành bẩm sinh đã khiến cô yêu anh rất nhiều. “Khi chúng ta còn trẻ, em từng nói rằng em thà trở tiành một bà cô già tự lập còn hơn là một người vợ hờ đã kết hôn”.
Không phải cô hoàn toàn thiếu tự tin vào bản thân sao? Đến khi có vẻ như cô không bao giờ có thể có được anh, cô đã kết hôn với một người lạ hoắc và để lại nước Anh sau lưng nhanh chóng đến không ngờ.
“Em ổn cả”, cô nói, không định gay gắt như thế. “Em ổn mà”.

Anh không nói gì, như thể anh không tin lời trấn an của cô nhưng không muốn nói thẳng ra như thế.
Cô hắng giọng. “Này, Freddie, cho em xem những bức ảnh của anh đi”.
Những tấm ảnh kích thước mười nhân mười hai centinmet đang được gắn trên dây phơi.
“Ôi Chúa tôi”, Angelica nói, dừng lại trước tấm ảnh những con chuột. “Làm sao có thể như thế được?”
Cô đã cuộn tóc lên, nhưng nó là một búi tóc rất lỏng lẻo và dường như có nguy cơ tuột ra. Hoặc là do anh muốn kéo nó xõa xuống? Mùi của hóa chất váng vất trong không khí, nhưng Freddie đứng sau lưng cô đủ gần để ngửi thấy mùi nước hoa hương cam của cô, ngọt ngào và quý phái.
“Em phải nghe những tiếng gào thét. Penny đã buộc phải tát một quý cô để ngăn cô ấy lại”.
“Em không thể tưởng tượng ra Penny lại tát ai đó”.
“Anh ấy đã tát rất cương quyết”, Freddie tỉnh bơ nói. “Điều đó khiến anh cũng khá ngạc nhiên. Đây là những tấm ảnh chụp bức tranh đó”. 
Anh bật thêm một chiếc đèn an toàn khác. Cô nheo mắt nhìn những bức ảnh vẫn còn ướt.
“Em hiểu ý anh rồi”, cô nói. “Em đã gặp một bức tranh có phong cách và lối thể hiện rất giống niư thế này. Nó vẽ một quý cô trong bộ dạng thiên thần màu trắng - đôi cánD trắng to, váy trắng và một bông hồng trắng trong tay. Và có một người đàn ông nằm dưới đất, nhìn lên cô ấy”.
“Ôi Chúa tôi, trí nhớ em thật phi thường.”
“Cám ơn”, cô cười rạng rỡ với anh. “Khi em về nhà, em sẽ đọc lại niật ký và xem xem em có ghi lại về nó không. Thỉnh thoảng em vẫn làm thế, nếu một tác phẩm nghệ thuật gây ấn tượng với em theo cách nào đó”.
Anh tự iỏi cô có nghiên cứu niật ký giống cách cô nghiên cứu cuốn Báu vật của Nghệ thuật Vương quốc Anh không; không quần áo, một sợi tóc xõa ra vuốt ve núm vú và một ngón chân cô lơ đãng vẽ những vòng tròn trên ga trải giường.
Ánh mắt họ khóa vào nhau. Mắt cô sáng rực và đầy mong đợi.
“Em có thực sự ổn không?” anh nghe mình hỏi.
Ánh sáng tắt trong mắt cô. “Đó không phải là một nỗi đau thực sự. Nhưng lại không đáng, cả việc có một người chồng chỉ để có một người chồng. Em đã yêu cầu hủy bỏ hôn nhân ngay trước khi Giancardo chết. Em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như thế lần nữa”.
“Tốt”, anh nói, mặc dù anh đã nhức nhối vì khoảng thời gian gần hai năm cô đánh mất cho cuộc hôn nhân không đáng của cô. Anh siết chặt tay cô một lúc. “Anh vui vì cuối cùng em đã nói với anh; em không bao giờ cần phải miễn cho anh bất kỳ câu trả lời chân thành nào”.
“Được rồi, sau này em sẽ không”. Cô hơi mỉm cười. “Anh có câu hỏi nào cần được trả lời một cách thành thật không?”
Anh đỏ mặt. Giá như cô biết. Nhưng làm thế nào một người hỏi người bạn lâu năm nhất của mình rằng cô ấy có muốn làm tình với anh ta không? Anh có thể đã nhìn thấy cô phá lên cười ầm ĩ. Freddie, đồ ngốc, đồ ngốc. Anh lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra thế?
“À, ừ”, anh nói. “Bây giờ em có muốn uống trà không?”
Cô hạ mắt xuống một lúc. Khi cô lại nhìn anh, biểu hiện của cô rất thản nhiên. Anh tự hỏi có phải anh tưởng tượng ra bóng tối lướt qua mắt cô.
“Thay vì thế anh có cà phê không?” cô hỏi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận